Friday, November 22, 2024

TRONG LÒNG GIÁO DÂN: NHỮNG TÂM SỰ CHƯA DÁM NÓI RA

Không phải là tôi thích soi vào nội bộ “nhà người ta”, tuy nhiên, không chỉ là một lần mà là rất nhiều lần tôi ngồi “lai rai” với mấy anh bạn bên Công giáo mới biết được nhiều sự thật sau lớp màn danh xưng “CHA – CON”.

Nhiều người họ tâm sự là không chỉ bản thân họ và nhiều giáo dân khác khi đến với linh mục thường hay khúm núm, e ngại, sợ sệt… Giữa họ và linh mục dường như có một khoảng cách vô hình nào đó. Khoảng cách do trách vụ, do “chức thánh”, do danh xưng “cha-con”, do “bất đồng quan điểm”….

Thường thường, khi đến với linh mục, họ phải “Xin phép” mới được “Lạy cha!”. Khi phát biểu, họ luôn sử dụng một phong cách ngôn ngữ trịnh trọng nhất dành cho linh mục, chẳng hạn “Trọng kính…”, hay “Kính trình, kính thưa…”. Tuy nhiên, ở phía ngược lại, một số linh mục lại có cách “đón nhận” và “phản hồi” khiến cho không ít người trong số họ bức xúc, khó chịu.

Có lần có anh bạn tên N. kể lại, trong một cuộc tranh luận về việc nên làm việc này, không nên làm việc kia, mọi người đều thấy “cha” sai rõ ràng, đến khi bí từ bí ngữ, không còn cách nào khác, liền nói thẳng vào mặt những người giáo dân của mình là, “Các ông là giáo gian chứ giáo dân cái gì!…”. Nghe vậy những người giáo dân chỉ biết cứng họng, chào thua cha xứ của mình và xin rút lui, họ đã không nghĩ rằng cha xứ lại có những lời lẽ nặng nề như vậy.

TRONG LÒNG GIÁO DÂN: NHỮNG TÂM SỰ CHƯA DÁM NÓI RA

(Ảnh: Linh mục Nguyễn Thanh Tịnh đầu đội mũ lôi kéo trẻ em đầu trần tuần hành giữa trời nắng nóng – Ảnh: Internet)

Rồi một câu chuyện khác, một giáo dân lớn tuổi xin gặp cha xứ trình bày ý kiến về một vấn đề gì đó, sau khi nghe người giáo dân này góp ý xong, “cha” lạnh lùng chỉ tay xuống đất và nói một câu thẳng thừng: “Những lời ông vừa nói chỉ đáng tôi vứt xuống đất và chà đạp lên…”. Ông lão giáo dân giận run lên và chỉ còn biết quay lưng rút lui trong buồn tủi.

Có đứa bạn của tôi làm phục vụ trong lễ sinh ở nhà thờ, nó bảo rằng nhiều lúc cha xứ hay trừng mắt nạt nộ đám lễ sinh khi lỡ làm điều gì đó không vừa ý “cha”. Lúc đó ngoài thái độ nạt nộ, “cha” còn buông ra những lời mắng chửi, chẳng hạn: “Đồ khỉ, đồ con heo! Ngu như lợn!…”.

Hay như mới đây tại Quảng Bình quê tôi, các linh mục Mai Xuân Ái, Nguyễn Ngọc Đông, Nguyễn Thanh Tịnh, Nguyễn Lượng lợi dụng chuyện thu phí đầu năm học và việc giảng dạy theo tài liệu Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục để kích động, xuyên tạc, chỉ đạo ngăn cản hàng trăm, hàng nghìn em học sinh đến trường, cấm đoán quyền được học tập của các em. Còn hơn nữa, số “cha” này còn  đe dọa phụ huynh, ra đường cấm đoán học sinh đến trường, sai người chặn đường để ghi tên, đuổi đánh những cháu “dám đi học” về báo “cha”… Nhiều giáo dân bày tỏ bức xúc, mong muốn con em được đến trường học tập nhưng rồi họ không dám nói thẳng với “cha”. Đến khi chính quyền, các tổ chức đoàn thể, trường học vào cuộc, vận động cho con em đi học trở lại họ mới thở phào nhẹ nhõm.

TRONG LÒNG GIÁO DÂN: NHỮNG TÂM SỰ CHƯA DÁM NÓI RA

(Ảnh: Lớp học vắng bóng do linh mục ngăn cấm học sinh đến trường)

Rồi còn nhiều, rất nhiều câu chuyện khác nữa mà tôi sẽ kể sau.

Nhiều người cứ hỏi với tôi là tại sao cứ thích nói chuyện về Công giáo thế? vả lại toàn nói chuyện “xấu”…. Tôi cũng chỉ cười với họ rồi bảo ngắn gọn: “Đó là tôi đang nói thay lời cho rất nhiều giáo dân – những người mà họ không dám lên tiếng tố cáo “thói hư tật xấu” của “cha”.

LĂNG PHONG

Related Articles

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Stay Connected

863FansLike
44FollowersFollow
0SubscribersSubscribe

BÀI MỚI

Xem nhiều

Phản biện - Luận bàn

ĐỐI TƯỢNG