Không phải tự nhiên mà Việt Nam đưa những tà đạo như Dương Văn Mình, Ba Cô Dợ, Hà Mòn, Giê Sùa …là tà đạo. Nó mang những đặc điểm khác hẳn với tín ngưỡng tôn giáo thuần túy, gây nhiều hệ lụy với an ninh trật tự và chính cuộc sống của các tín đồ. Do vậy, dù dưới danh nghĩa “tự do tôn giáo” hay không, không thể đáp ứng yêu sách “hợp pháp hóa”những tà đạo này của các thế lực phản động.
Từ thực tiễn hiện nay cho thấy, có những “hiện tượng tôn giáo mới” biến tướng, hoạt động vi phạm pháp luật, thường được gọi là “tà đạo”, với đặc điểm sau:
Thứ nhất, “tà đạo” là thuật ngữ thường được sử dụng để chỉ các “hiện tượng tôn giáo mới” tiếp thu một số thành phần trong giáo lý, giáo luật, lễ nghi của tôn giáo truyền thống mà hình thành lên nhưng lại thoát ly khỏi ảnh hưởng và đối lập với tôn giáo truyền thống.
Thứ hai, “tà đạo” mang tính cực đoan, phản văn hóa, trái với chuẩn mực đạo đức xã hội và truyền thống văn hóa; phá hoại khối đoàn kết dân tộc, tôn giáo và những truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam; hoạt động vi phạm pháp luật, tác động xấu đến an ninh trật tự, thậm chí mang màu sắc chính trị, chống phá Nhà nước, đi ngược lại lợi ích dân tộc.
“Tà đạo” được phân biệt với tôn giáo thuần túy ở những điểm cơ bản sau:
Một là, “giáo lý” và “giáo luật”, “lễ nghi” của các “tà đạo” có nội dung tuyên truyền mê tín dị đoan, trái với đạo đức văn hóa truyền thống, mang nặng yếu tố phản văn hóa, phản khoa học, hủy hoại sức khỏe, tài sản của con người như: Phá bỏ bàn thờ tổ tiên, chỉ cầu cúng thần, Phật, không cần lao động có thể trả hết nợ nần, uống nước lã để chữa bệnh… xúc phạm đến niềm tin, giáo lý của các tôn giáo truyền thống gây bức xúc trong một bộ phận nhân dân, gây chia rẽ khối đoàn kết tôn giáo, đoàn kết dân tộc.
Hai là, mục đích hoạt động của “tà đạo” là vì lợi ích của “giáo chủ”. Với chiêu thức tự xưng là thần, Phật phán truyền những điều ma mị để quy tụ “tín đồ”, đưa ra quy định buộc người theo phải đóng tiền hoặc mua những “đồ dùng việc đạo” do họ kinh doanh với giá tiền đắt hơn nhiều lần so với giá trị thật nhằm phục vụ mục đích trục lợi cho “giáo chủ”. Các “giáo chủ” còn lợi dụng việc “mở đạo”, “truyền đạo” để khuếch trương thanh thế, phê phán xã hội và chính quyền, kích động sự chia rẽ dân tộc, chia rẽ tôn giáo, gây rối trật tự xã hội, thậm chí chống phá Nhà nước.
Khi đã lôi kéo được “tín đồ” theo, họ sẽ chi phối, trói buộc bằng thần quyền, dẫn dụ “tín đồ” tin và làm theo lời “giáo chủ” như: Không được tiếp xúc và quan hệ với người khác niềm tin tôn giáo, từ bỏ các phong tục tập quán và tín ngưỡng truyền thống, phủ nhận, bài xích các tôn giáo chính thống, thậm chí không tham gia các chương trình phát triển kinh tế-xã hội ở địa phương…
Ba là, phương thức hoạt động của các “tà đạo” chủ yếu là bí mật, lợi dụng những sơ hở của pháp luật, lẩn tránh sự quản lý của Nhà nước để tuyên truyền phát triển “đạo”. Để dễ dàng thu nạp người tin theo, người đứng đầu “tà đạo” thường lợi dụng những địa bàn khó khăn, những cộng đồng người có hoàn cảnh đặc biệt để dụ dỗ, lừa bịp, lôi kéo người vào “đạo”, họ lợi dụng việc tổ chức các hoạt động từ thiện nhân đạo, bảo vệ môi trường, các hoạt động văn hóa, biểu diễn nghệ thuật, thiền định, ăn chay, đào tạo ngoại ngữ… nhằm hợp pháp hóa việc tập trung “tín đồ” hoạt động tôn giáo trái pháp luật.
Có thể nói, xu thế toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng dẫn đến sự gia tăng các “hiện tượng tôn giáo mới” với hoạt động đa dạng, phức tạp, một số loại còn gây ảnh hưởng trực tiếp không chỉ đến đời sống tín ngưỡng, tôn giáo của người dân, mà còn tạo nên những hệ lụy về kinh tế, chính trị – xã hội và an ninh trật tự ở một số địa phương. Do vậy, bên cạnh việc đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người, tuyên truyền những giá trị văn hóa, đạo đức tốt đẹp của tín ngưỡng, tôn giáo truyền thống để quần chúng nhân dân giữ gìn, phát huy, cần tăng cường cung cấp thông tin về các “tà đạo”, các hoạt động tôn giáo trái pháp luật để người dân biết, không tham gia, đồng thời đấu tranh để loại bỏ ra khỏi cộng đồng xã hội.
Nguồn: