Nhà zân chủ, tù nhân lương tâm Hồ Hải được truyền thông phương Tây, truyền thông Việt tân và giới zân chủ ca tụng là bác sĩ, sáng lập Quỹ Khuyến học Tây du theo tư tưởng khai trí của Phan Chu Trinh, nhà bất đồng chính kiến, đấu tranh bảo vệ môi trường…lên tận trời xanh, như một điển hình trí thức dấn thân vào phong trào zân chủ Việt. Mới đây, sau khi ra tù, Hồ Hải được xuất cảnh đi Mỹ xuất phát từ việc ông ta được Mỹ cấp thẻ cư trú trước khi đi tù, truyền thông nước ngoài và chống Cộng được dịp tiếp tục cổ súy, ca ngợi ông ta. Điều này thôi thúc không ít người tò mò tìm hiểu về quá khứ của “trí thức zân chủ” này.
Chỉ bằng công cụ google đơn giản đã cho ta cả kho thông tin, toàn người thật việc thật về Hồ Hải: nào là đồng nghiệp-bạn học tố bác sĩ siêu bịp, vô nhân tính, nào là đồng bọn tố lừa đảo tiền bạc, bị đuổi khỏi Quỹ Tây du, nào là các bạn bè trong giới trí thức ở TP HCM tố siêu lòe, trình độ lõm bõm, kiến thức chắp vá… Nhìn chung, không bút nào tả xiết.
Thậm chí một bác sĩ còn dành hẳn một bài rất dài phân tích bệnh lý của Hồ Hải và khẳng định ông ta thuộc thể loại tâm thần hoang tưởng đặc trưng có tên “Hội chứng rối loạn nhân cách Narcissus”!
Chân dung và hội chứng bệnh của Hồ Hải được vị bác sĩ đồng nghiệp phác họa chân thức, sống động vô cùng, xin trích một phần “bệnh án” này:
“Ông là người rất ồn ào trong không gian cyber tiếng Việt. Người ta xưng tụng ông là một nhà trí thức uyên bác. Ông xuất hiện như là một anh hùng trong không gian cyber. Ông bàn về văn hóa. Ông giảng về triết học, về “thoát Á luận”. Ông lên án bằng cấp dỏm, trường dỏm. Ông viết về trí thức. Ông lên lớp về kinh tế, tài chính. Ông định hướng chính sách ngoại giao. Mới đây nhất ông mỉa mai cuộc biểu tình chống Tàu cộng. Nói tóm lại, ông xông pha nhiều trận địa. Ông tuyên bố ông chỉ “bàn kiến thức hàn lâm và học thuật“. Cũng tốt thôi. Khách quan mà nói, ông là một người nhiệt tình. Trong tình trạng vô cảm như hiện nay, xã hội rất cần những người nhiệt tình.
Nhưng nhiệt tình cũng có điều kiện. Trong điều kiện tốt, nhiệt tình sẽ phát huy tốt. Trong điều kiện xấu, nhiệt tình trở nên có hại. Đúng như Lénine có lần nói rằng : nhiệt tình cộng với ngu dốt thành sự phá hoại. Lénine nói đến ngu dốt nhưng tôi nghĩ vô minh thì đúng hơn. Mấy ngày qua, khi cả nước sôi sục với làn sóng phản đối bọn Tàu bành trướng, thì ông có những phát ngôn mà nhiều người đã chỉ ra là khó nghe như tôi trích trên. Thật ra, “khó nghe” là cách nói nhẹ nhàng, chứ trong thực tế có blogger nói thẳng hơn là phản quốc, là vô giáo dục, là Hán gian, là Tàu khựa. Tôi thì nghĩ nói như thế nặng nề quá. Vô minh có lẽ đúng hơn với ông. Khi nói vô minh tôi muốn nói đến khái niệm vô minh trong Phật giáo. Vô minh theo Phật giáo là một trong ba thứ nọc độc (hai thứ kia là tham lam và hận thù). Vô minh cũng có thể hiểu là thiếu hiểu biết và thiếu tính khoa học. Những gì ông đã viết, đã phát ngôn chỉ có thể mô tả là vô minh, vì chúng biểu hiện sự thiếu hiểu biết và thiếu tính khoa học. Từ vô minh cộng với nhiệt tình ông tự biến mình thành một người phá hoại. Có lẽ chính ông cũng không biết mình đang phá hoại. Phá hoại tinh thần yêu nước. Làm ô nhiễm không gian cyber. Gây hiểu lầm giữa trí thức chân chính và “trí thức dỏm”. Đó là những phá hoại chúng ta phải lên tiếng. Chiêu thức phá hoại của ông rất đơn giản : dùng ngôn ngữ bẩn thỉu, chê bai người nổi tiếng và tự đánh bóng mình.
Chiêu thức 1 là dùng từ ấn tượng, thu hút chú ý. Những từ ngữ của ông làm nhiều người có học phải nhăn mặt khịt mũi. Nào là cứt, nước đái, máu, thúi địt. Đó cũng là ngôn ngữ chợ búa. Ngôn ngữ của kẻ giang hồ, đầu đường xó chợ. Quả vậy, ông tự nhận mình là một gã giang hồ. Đã là giang hồ thì cách dùng từ của ông chẳng có gì khác với các tác giả những bản nhạc rap. Nếu nhạc rap được du nhập và biến hóa thành nhiều thứ “nhạc bẩn”, “nhạc chế”. Nhạc bẩn như tên gọi là bẩn thỉu. Các tác giả nhạc bẩn không ngần ngại viết những câu chữ như “Nhưng nàng công chúa biết chăng, đạo nhạc làm cô hôi nách hơn, Rexona không cứu cô được đâu“. Họ sẵn sàng dung tục hóa bất cứ cái gì họ thấy. Đó là dòng nhạc của người thấp kém về văn hóa, nhưng muốn tỏ ra mình là “hậu hiện đại”. Đó cũng chính là ngôn ngữ của ông trong blog, là một thứ “ca từ” của những trang blog bẩn.
Chiêu thức 2 ông hay dùng là chê bai những người nổi tiếng. Đầu tiên ông chê GS Nguyễn Văn Tuấn không biết làm nghiên cứu khoa học. Có lần ông dọa phàn nàn báo Tuổi Trẻ và GS Tuấn lên tạp chí y khoa New England Journal of Medicine, nhưng chẳng thấy ông làm. Sau đó ông quay sang chê TS Vũ Thị Phương Anh, người mà ông từng cộng tác trước đó vài việc. Hai người này cũng ý hợp tâm đầu, nhưng đến khi bà TS phát hiện ông chẳng hiểu gì về khoa học nên vội vàng hủy hợp đồng “giảng dạy”. Ông trả đũa bằng cách thóa mạ bà TS. Viết về văn hóa ông bị người ta phê bình. Ông quay sang chê GS TS Trần Ngọc Thêm. Mới đây nhất khi “cơm không lành canh không ngọt” với BaSam, ông quay sang chê bai người ta. Giận cá chém thớt, ông nghi kỵ bất cứ ai viết comment không có lợi cho ông. Một con người đầy nghi kỵ, mặc cảm và xấu tính. Lại là một thể hiện của sự vô minh.
Một đặc điểm chung là những người mà ông chê và thóa mạ không một ai trả lời. Có lần ông thóa mạ TS Phương Anh, một người có nhiều chữ, tôi cứ tưởng rằng vấn đề sẽ phải đến pháp đình, nhưng cuối cùng thì có lẽ TS Phương Anh thấy không cần thiết với một người “lạ lùng” như thế. Với GS Nguyễn Văn Tuấn, một người khác cũng rất nhiều chữ, tôi tưởng GS sẽ phản ứng nhưng tuyệt nhiên ông không có một chữ và cũng chẳng nhắc đến tên. Sự im lặng của họ cũng là một phát ngôn. Phát ngôn về đẳng cấp.
Chiêu thức 3 là ông hay áp dụng là tự đánh bóng mình. Đọc những gì ông viết về ông, tôi có lúc tự hỏi trong người ông còn dây thần kinh xấu hổ không. Ông tuyên bố rằng mảnh đất hình chữ S này không ai hiểu giáo dục Mỹ bằng ông. Ông cho rằng GS Trần Ngọc Thêm phải học ông về văn hóa học. Rằng ông chỉ bàn chuyện học thuật. Ông cho rằng ở VN có mấy người biết nghiên cứu khoa học ngoài một vài người ở trường Y Sài Gòn. Có thể nói đó là những hình thức lộng ngôn thô tục nhất mà tôi chưa bao giờ thấy trong y giới. Và ông rất thích ký tên với địa chỉ Asia Clinic, cứ như muốn nói rằng phát ngôn của ông cũng chính là quan điểm của Asia Clinic. Cũng có thể là một cách quảng cáo. Nhưng sau khi đọc những lời lẽ trên, nếu bạn là bệnh nhân bạn có sẵn sàng “trao thân” cho một con người như thế hay không ? Tôi thì không.
Ở đời, người chân chính tạo nên tên tuổi một cách chính thống. Nghĩa là thông qua việc làm đem lại lợi ích cho xã hội, cho cộng đồng, người ta làm nên tên tuổi. Ai trong chúng ta cũng có thể đóng góp cho xã hội, nhưng người có khả năng họ đóng góp vượt trội hơn chúng ta. Họ được biết đến qua việc làm thực tế. Người trí thức chân chính được biết đến qua qua đóng góp cho xã hội, qua phát minh, qua công trình nghiên cứu … Họ để lại cho đời những thành tựu của họ. Họ không cần ai lăng xê. Họ không cần phải chỉ trích ai để làm cho mình nổi lên. Họ không sử dụng nhưng chiêu thức rẻ tiền, những mưu mẹo thượng đội hạ đạp. Họ không bao giờ hạ mình dùng từ ngữ của nhạc bẩn. Họ có tư cách và đẳng cấp riêng”
Cũng may, giờ ông này được trả về nước Mỹ và gia nhập cùng với đội Bùi Kim Thành và đội ngũ cờ vàng ba sọc ở đó cùng mang theo mớ lý thuyết chống dịch bệnh corona là tẩy chay vắc xin và phản đối khẩu trang! Kẻ mang hội chứng tâm thần hoang tưởng nặng, lại có chút chữ nghĩa, lại có bệnh nổ tung trời thế này, không sang “thiên đường tự do ngôn luận” kia thì thật phí phạm một đời tài năng!!!
Bài sau, tôi sẽ tiếp tục cung cấp các bình luận của dân mạng thời ông còn tung hoành trên báo chí, diễn đàn trí thức miền Nam và là hình mẫu trí thức zân chủ đáng tự hào của làng zận trước khi đi tù
VKL
Nguồn: Diễn đàn Dân chủ
Theo: Hội Cờ đỏ