Trong những ngày đầu hè của tháng 6 này, dạo quanh một vòng trên facebook cá nhân của những rận chủ trong nước có thể nhận thấy một điều, đó là những chia sẻ, khoe thành tích, hồi tưởng lại của những rận chủ về một “mùa hè đỏ lửa”, “xuống đường” sau đúng tròn 10 năm khởi xướng, bắt đầu từ ngày 05/6/2011 sau sự kiện 2 tàu hải giám TQ cắt cáp của tàu Bình Minh trong khu vực đặt quyền kinh tế của Việt Nam ngày 26/5/2011.
Cũng từ sự kiện này, các cuộc biểu tình về sau dần biến tướng, hình thành nhóm “biểu tình viên” chuyên nghiệp, như Nguyễn Lân Thắng, Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Thúy Hạnh, Mai Phương Thảo, Nguyễn Lê Hoàng, Nguyễn Văn Phương… Hàng năm, các rận chủ này đều tìm đủ lý do để kêu gọi, tổ chức nhằm duy trì các hoạt động xuống đường, biểu tình với lý do chống Trung Quốc, như kỷ niệm “hải chiến Hoàng Sa 19/1”, “chiến tranh biên giới 17/2”, “hải chiến Gạc Ma 14/3” và hàng loạt các sự kiện khác có liên quan tới Trung Quốc và những vấn đề dân sinh khác số này có thể lợi dụng để lôi kéo, kích động các hoạt động biểu tình.
Điểm lại sự hồi tưởng của những rận chủ có thể thấy một điều xuyên suốt, đọng lại trong những rận chủ này đó là sự “thở dài”, như chính sự chia sẻ của rận chủ Nguyễn Lân Thắng trên facebook cá nhân của mình: “những chiến binh năm ấy giờ chỉ biết chia sẻ dăm ba dòng trạng thái trên facebook để nhắc lại kỷ niệm xưa, rồi thôi…”.
Tròn 10 năm “phong trào biểu tình”, đến nay khi nhìn lại có thể khẳng định là “phong trào biểu tình” đã thất bại hoàn toàn, cũng chỉ như “ném đá ao bèo” mà thôi. Sự thất bại thể hiện ở việc “phong trào biểu tình” đã không còn nhận được sự hưởng ứng, quan tâm của những rận chủ trong nước; cá nhân những rận chủ, những hội, nhóm trái phép như No-U, Green Tree… từng đứng ra kêu gọi biểu tình trước đây thì nay cũng không còn đủ uy tín, không ai bảo ai mà lần lượt ta rã… Nhận xét về “phong trào biểu tình” hiện nay, rận chủ Nguyễn Lân Thắng cho rằng, “các lực lượng đấu tranh tiến bộ” hiện nay “đã thay đổi phương thức, không đối đầu trực diện, không thách thức ra mặt, mà tan biến đi như giọt nước, nhưng sẵn sàng hòa chung với các mạch nước ngầm khác…”. Tuy nhiên, suy cho cùng tất cả đó chỉ là sự ngụy biện cho sự thất bại của “phong trào biểu tình” nói chung, cũng như sự ngụy biện cho những kẻ như Nguyễn Lân Thắng – là đặc trưng của những kẻ ngôn vặt, “trùm chăn hô hung phong”, “đánh trống bỏ dùi” trong mỗi cuộc hô hào kêu gọi biểu tình mà thôi.
Sau 10 năm “phong trào biểu tình”, đến nay không biết đã có bao nhiêu rận chủ đã phải trả giá bằng việc được “nhập kho”, được “xuất khẩu rận chủ” trước những hành vi vi phạm pháp luật; người thì lặng lẽ từ bỏ mà không còn “đánh trống khua chiêng” như lúc mới tham gia… Thế mới thấy, những rận chủ hiện nay còn được ngồi để viết, chia sẻ, hồi tưởng lại bằng những dòng trạng thái trên facebook xem ra đã là điều may mắn.
Biển Xanh
Nguồn: Loa phường
Theo: Hội Cờ đỏ