Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công thể hiện tài năng của mình. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả, bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh còn lại cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào. Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang bình thản đậu trên tổ của mình… Bình yên thật sự!
“Ta chấm bức tranh này!” – Nhà vua công bố. Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim, đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên.
Cuộc sống đâu có lúc nào là thật sự yên ả như mặt hồ kia, bao giờ chúng ta cũng phải tìm sự bình an trong một cuộc sống đầy thử thách như thế. Cũng như câu chuyện trên, đất nước Việt Nam đang bắt đầu bước vào đỉnh điểm của đợt dịch thứ tư, Bắc Giang đang trở thành “chảo lửa” khi mà con số F0, F1, F2 liên tục tăng, diễn biến ngày càng phức tạp. Bắc Ninh và Điện Biên cũng bắt đầu trong tình trạng báo động đỏ khi ổ dịch cộng đồng đã nhuốm màu. Tại những điểm được xem là ổ dịch của cả nước hiện nay, tinh thần chống dịch được thực hiện mạnh mẽ – như chổ nước trũng và mọi nơi đang hướng về.
Dịch bệnh không ai là không sợ nhưng mệnh lệnh chống dịch đã lấn ác đi tất cả, nổi bật trên hết là tinh thần chống dịch, dập dịch và truy vết không để dịch lây lan. Giây phút 256 cảnh sát cơ động tinh nhuệ của Bộ Tư lệnh động viên nhau, từ Hà Nội lên đường, chia lửa, hỗ trợ tỉnh Bắc Giang chống dịch, hình ảnh những sinh viên và đội ngũ y bác sĩ từ các tỉnh thành Hà Nội, Hải Dương, Quảng Ninh hướng về ổ dịch Bắc Giang, Bắc Giang lay động lòng người, và đây cũng là những yếu tố cần, để người dân ở các tỉnh thành là điểm dịch cảm thấy bình an.
Bình an vì biết dù ngoài kia “sóng ngầm” hay “sóng thần” Covid-19 đang vây quanh, tấn công và hủy diệt con người bất cứ lúc nào, nhưng mình đang được quan tâm, được yêu thương và quan trọng hơn hết là đang được bảo vệ bởi những thanh kiếm và lá chắn từ lãnh đạo, các lực lượng chức năng mang quân hàm đến “vệ sĩ” khoác áo Blouse trắng – mọi người ra sức bảo vệ cuộc sống bình yên cho mình. Đó là tinh thần đoàn kết, không ai bị bỏ lại phía sau, đó là giá trị nhân văn vô cùng ý nghĩa ở cuộc đời. Sự bình yên không dễ có nhưng ẩn chứa đâu đó trong xã hội vẫn tồn tại cuộc sống bình yên. Sự bình yên luôn hiện hữu bên trong con người, nó luôn tồn tại trong tôi, trong bạn và trong tất cả mọi người, càng được thấy rõ từ trong trận chiến đẩy lùi dịch Covid-19, mùa thứ 4 này!
Ở đợt dịch này, người dân Việt Nam đã quen với việc sống chung với dịch và chống dịch là mệnh xuyên suốt, đồng hành cùng cuộc sống. Không còn sự kỳ thị, châm biếm hay mỉa mai, mà thay vào đó là lòng bao dung, hướng đến dập dịch được thể hiện rõ nét khi cá nhân nào đó sai phạm, người người kêu gọi nhau thực hiện 5K bảo vệ bản thân, cộng đồng. Đây cũng chính là bình an đích thực trong tâm hồn mà mỗi chúng ta cần vươn tới.
Đăng Huy
Theo: Cánh cò