Tôi đang pha một ly coktail trong phòng làm việc của mình. Khi nghe tiếng hắn ta bước vào, tôi quay lại. Người này có khuôn mặt nhu nhược, trên mũi là chiếc kính không gọng, nhưng khẩu súng ngắn hắn ta cầm một cách tự tin. Sau khi biết lý do sự xuất hiện của hắn ta, tôi cũng ngạc nhiên về sự bình thản của mình.
Tôi nói: “Thật tiếc khi chết mà không hiểu chuyện. Ai đã thuê ông giết tôi?”. “Ai biết được, có thể tôi là kẻ thù riêng của ông?” – Hắn ta trả lời nhẹ nhàng. “Tôi đã tự tạo ra những kẻ thù của mình. Còn ông thì tôi không biết. Vợ tôi đã thuê ông phải không?”. “Rất đúng” – Hắn ta cười ha hả – “Còn nguyên nhân thì ông phải biết rõ”. “Đúng” – Tôi nói – “Tôi có tiền và cô ấy muốn lấy bằng hết, cho đến đồng xu cuối cùng”.
“Ông bao nhiêu tuổi?”. “Năm mươi ba”. “Thế còn vợ ông?”. “Hai mươi ba”. Hắn ta tặc lưỡi. “Ông thật ngây thơ, nếu hy vọng vào một cuộc hôn nhân lâu bền, thưa ông Williams”. Tôi nhấp một ngụm. “Nói chung tôi đã nhìn thấy trước rằng sau một, hai năm nữa tôi sẽ ly hôn và gánh chịu những khoản chi phí đáng kể. Nhưng tôi không mong đợi điều này”. “Vợ ông là một phụ nữ hấp dẫn, nhưng tham lam, ông Williams. Thật lạ là ông đã không nhận ra điều đó”. Tôi liếc nhìn khẩu súng ngắn.
“Tôi ngờ rằng không phải là lần đầu tiên ông giết người”. “Hoàn toàn đúng”. “Và, tôi nghĩ rằng điều đó khiến cho ông thấy hài lòng”. Hắn gật đầu. “Tôi sẵn sàng thừa nhận rằng đó là một bệnh lý, nhưng nó đã xảy ra như vậy”. Tôi im lặng chờ đợi. Sau đó nói: “Ông ở đây đã hơn hai phút rồi, mà tôi thì vẫn còn sống”. “Chúng ta chẳng việc gì phải vội cả, ông Williams” – Hắn thì thầm.
“Vậy bản thân việc giết người không phải là điều chính yếu. Chắc chắn ông nên tận hưởng những khoảnh khắc trước đó”. “Ông rất sành sỏi, ông Wlliams”. “Và tôi càng nhiệt tình tiếp đãi ông bằng cách này hay cách khác, thì tôi càng được sống lâu?”. “Tất nhiên là trong giới hạn nhất định”.
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú
“Đương nhiên rồi. Ông hãy uống thứ gì đó nhé, ông…”. “Smith. Tên dễ nhớ thôi. Vâng, cám ơn. Có điều là cho phép tôi quan sát cách ông pha”. “Thật khó tưởng tượng rằng tôi đang cất giữ chất độc, đặc biệt với trường hợp thế này”. “Khó thật, nhưng vẫn có thể”.
Hắn theo dõi xem tôi pha coktail và ngồi vào ghế bành. Tôi ngồi xuống đi-văng. “Thế vợ tôi phải ở đâu trong thời gian ông giết người?”. “Ở buổi dạ hội. Ở đó có hàng tá khách khứa sẵn sàng làm chứng rằng suốt thời gian đó bà ấy đã có mặt ở chỗ họ”. “Giết tôi sẽ là một tên trộm? Một tên kẻ cướp?”.
Hắn đặt chiếc ly lên chiếc bàn nước nhỏ. “Đúng. Sau khi giết chết ông, dĩ nhiên là tôi sẽ rửa chiếc ly của mình và đặt nó vào đúng vị trí. Còn khi đi ra, tôi sẽ lau sạch các dấu vết của mình, cả từ các tay nắm cửa đã chạm vào”. “Ông sẽ lấy thứ gì đó chứ? Để tạo ra cớ hợp lý cho bối cảnh”.
“Không cần làm thế, ông Williams. Cảnh sát sẽ quả quyết rằng, sau khi giết người thì tên trộm hoảng sợ và đã bỏ chạy với tay không”. “Bức tranh ở trên bức tường kia có giá ba mươi nghìn đô-la đấy” – Tôi nói. Hắn ta nheo mắt nhìn sang bức tranh một lúc và lại nhìn tôi chằm chằm.
“Thật là hấp dẫn, ông Williams, nhưng tôi không muốn có bất kỳ thứ gì có liên quan giữa tôi và ông, cho dù là từ xa. Tôi đánh giá cao các tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt là những tác phẩm đắt tiền, nhưng không đến mức để phải ngồi vào ghế điện đâu” – Hắn cười nhăn nhở. – “Hay là ông tặng tôi bức tranh này để đối lấy mạng sống của ông?”. “Tôi đã thoáng nghĩ như vậy đấy”.
Hắn lắc đầu. “Xin lỗi, ông Williams, nhưng nếu tôi đã bắt tay vào việc thì tôi sẽ không lùi bước. Đạo đức nghề nghiệp mà, ông biết đấy”. Tôi đặt chiếc ly của mình lên chiếc bàn nước cạnh Smith. “Ông sẽ đợi đến lúc tôi tỏ ra sợ hãi?”. “Sớm muộn gì thì ông sẽ như thế”. “Và khi đó ông sẽ giết tôi?”.
“Điều đó khó đấy, ông Williams, người ta sợ và che giấu nỗi sợ của mình”. “Các nạn nhân của ông luôn cầu xin lòng thương hại?”. “Bằng cách này hay cách khác mà thôi”. “Họ kêu gọi sự nhân tính? Nhưng điều đó là vô nghĩa”. “Vô nghĩa”. “Họ đề nghị bằng tiền?”. “Rất thường xuyên. Nhưng cho đến giờ thì không ích gì, ông Williams”.
“Bên trong bức tường đằng sau bức tranh mà tôi chỉ cho ông, ông Smith, có một chiếc két sắt”. “Thế có gì trong đó?”. “Trong đó có năm nghìn đô la”. “Một số tiền không nhỏ, ông Williams”.
Tôi cầm chiếc ly của mình và bước đến chỗ bức tranh. Tôi mở chiếc két sắt, lấy ra một chiếc phong bì và uống hết ly coktail của mình. Sau đó đặt chiếc ly rỗng vào két và vặn núm. Ánh mắt của Smith dán chặt vào chiếc phong bì. Tôi đặt chiếc phong bì lên chiếc bàn nhỏ trước mũi hắn. Smith liếc nhìn nó vài giây, sau đó ngước mắt lên.
“Ông thật sự nghĩ rằng ông có thể mua được tôi?”. Tôi bắt đầu hút thuốc. “Không. Chắc là ông sẽ không bị mua chuộc”. Hắn nhíu lông mày. “Tuy vậy thì ông hãy đưa cho tôi năm nghìn”. Tôi cầm chiếc phong bì và dốc hết thứ có trong đó ra bàn. “Những tài khoản cũ. Nó sẽ không có ích gì cho ông”. Smith đỏ mặt. “Thế vì sao ông lại sắp xếp tất cả những chuyện này?”. “Thì, chẳng hạn như, để đến chỗ chiếc két và đặt chiếc cốc của ông vào đó”.
Hắn liếc nhanh sang chiếc ly để trên bàn. “Đó là chiếc cốc của ông, chứ đâu phải của tôi”. Tôi mỉm cười. “Không đâu, ông Smith, là của ông. Và tôi thì đang hình dung là các thám tử sẽ ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy chiếc ly rỗng trong két sắt của tôi. Ngay sau khi tôi bị giết, tôi hy vọng rằng họ sẽ đủ ý thức để lấy dấu các ngón tay từ chiếc ly”. Smith nheo mắt.
“Tôi chưa một lúc nào rời mắt khỏi ông. Ông không thể đổi ly được”. “Thật thế sao? Tôi nhớ rõ rằng, đã hai lần ông nhìn sang bức tranh đấy”. Hắn lại bất giác đưa mắt nhìn sang bức tranh. “Chỉ là một, hai giây thôi”. “Còn tôi thì không cần hơn thế”. Mồ hôi túa ra trên mặt Smith. “Tôi khẳng định rằng điều đó là không thể”.
“Trong trường hợp đó, tôi e rằng ông sẽ rất ngạc nhiên khi cảnh sát sẽ đến chỗ ông. Và rất nhanh chóng ông sẽ có khả năng tuyệt vời để ngồi lên ghế điện. Ông hãy chia sẻ số phận với những nạn nhân của ông đang chờ chết, và hơn thế ông sẽ có rất nhiều thời gian để vui vẻ với ý nghĩ về nó. Tôi tin rằng ông đã đọc các bài báo về tử hình trên ghế điện rồi”. Có cảm giác là ngón tay của hắn đã chạm vào cò súng.
“Thật thú vị chuyện ông sẽ chết như thế nào?” – Tôi lên tiếng – Chắc là ông tin rằng sẽ đối mặt với cái chết một cách xứng đáng và không thể nghi ngờ. Nhưng đó chỉ là tự lừa dối để an ủi thôi, ông Smith. Chắc chắn là, ông sẽ bị kéo lê…”. “Hãy mở két ra, hoặc là tôi sẽ giết ông” – Hắn nói bằng giọng đờ đẫn.
Tôi bật cười. “Thực ra thì, ông Smith ạ, chúng ta đều biết rất rõ rằng ông sẽ giết tôi ngay lập tức, trong trường hợp nếu tôi mở két ra”. Nửa phút trôi qua trước khi hắn mở miệng. “Ông định làm thế nào với chiếc ly?”. “Nếu ông không giết tôi, mà tôi thì đang có ý nghĩ rằng bây giờ ông sẽ không làm điều đó, thì tôi sẽ gửi nó đến phòng thám tử tư, để họ lấy dấu các vết tay ở đó và lưu giữ chúng. Tôi sẽ đặt chúng vào phong bì và niêm phong cùng với bức thư kể tất cả những thông tin cần thiết, rồi sau đó tôi sẽ sắp xếp sao cho chiếc phong bì được gửi đến cảnh sát, nếu như tôi sẽ chết bởi bạo lực hoặc do một tai nạn”.
Smith nhìn tôi hồi lâu, sau đó thở dài. “Không cần như vậy. Bây giờ tôi sẽ đi, và ông sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa”. Tôi lắc đầu. “Kế hoạch của tôi hay hơn. Nó sẽ tạo cho tôi niềm tin vào tương lai”. Hắn đăm chiêu. “Vì sao ông không đến thẳng chỗ cảnh sát?”. “Tôi có những lý do cho việc đó”. Smith nhìn khẩu súng của mình và nhét nó vào túi áo. Cuối cùng thì việc đó cũng đã đến.
“Nhưng mà vợ ông có thể thuê một kẻ giết người khác”. “Tất nhiên rồi”. “Rồi người ta sẽ kết tội tôi, và tôi sẽ được đưa đến ghế điện”. “Tôi e rằng sẽ như thế đấy. Giá như… Giá như mà cô ta có thể thuê một kẻ giết người khác”. “Có thể thuê hàng tá ấy chứ…” – Hắn ta ngừng lời. Tôi mỉm cười.
“Vợ tôi có nói với ông bây giờ cô ta đang ở đâu không?”. “Ở nhà ông Piterson nào đó. Bà ấy rời chỗ đó vào lúc 11 giờ”. “11 giờ? Thời điểm đó tiện đấy. Đêm nay sẽ là một đêm đen. Gia đình Piterson sống ở Bridgehampton” – Tôi nói và cho Smith số nhà. Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.
“Ông phải làm điều đó thôi, để giữ an toàn cho bản thân” – Tôi nhẹ nhàng lên tiếng. Smith chậm rãi cài áo choàng. “Thế ông sẽ ở đâu vào lúc 11 giờ, ông Williams?”. “Ở câu lạc bộ của mình. Chắc là tôi sẽ chơi cờ với nhóm năm sáu người bạn. Chắc hẳn là họ sẽ thông cảm với tôi, khi tôi nhận được tin rằng vợ mình… đã bị bắn?”. “Mọi thứ tùy vào hoàn cảnh.- Smith mỉm cười đờ đẫn. –
Ông đã bao giờ yêu bà ấy chưa?”. Tôi cầm bức tượng nhỏ bằng đá ở trên bàn và bắt đầu xoay nó trong những ngón tay. “Đây là thứ đồ mà tôi đã rất tâm đắc khi mua nó. Nhưng bây giờ nó làm cho tôi chán rồi. Đã đến lúc cần mua cái mới”.
Sau khi tiễn Smith, tôi mang theo chiếc ly đến văn phòng thám tử, rồi lái xe đến câu lạc bộ. Tất nhiên, không phải là chiếc ly trong két sắt. Tôi đã lấy chiếc ly mà trước khi rời đi Smith đã để lại trên bàn. Những dấu vân tay của hắn hẳn là rất rõ.
Bích Nguyễn (dịch)
Jack Richie (Mỹ)