Phú Yên, một giáo xứ làng biển vốn yên bình như cái tên gọi của nó từ bao đời nay. Là một giáo xứ lâu đời, được thành lập từ năm 1920, người dân giáo cứ Phú Yên nổi tiếng với cuộc sống thuận hoà gắn với biển cả; nơi đây ít khi có những chuyện bất đồng, mâu thuẫn giữa những người không đồng đạo. Bởi họ là những con người chân chấn, gắn chặt cùng nhau trong những ngày bươn chải ngoài biển cả. Có lẽ vì thế mà ngay từ lúc thành lập người ta đã gọi nó bằng cái tên đầy kỳ vọng: PHÚ YÊN, nghĩa là giàu có, sung túc, yên bình….Thế rồi một ngày, cũng chính từ những tiềm năng sẵn có về con người và của cải, nơi đây trở thành “bờ xôi ruộng mật” để các vị LM ước ao về mục vụ. Nhưng trái ngược với nhiều mục tử nhân lành trước đó, Đặng Hữu Nam, một kẻ thiếu tài cán không hiểu sao được ưu ái về mục vụ nơi đây. Mới đầu ai cũng nghĩ rằng, còn rất nhiều cha được giáo hổi đào tạo khổ luyện có tài nhưng cha Nam còn trẻ lại được chọn hẳn sẽ rất xứng đáng? Thế nhưng đâu như mong đợi, từ ngày Nam về giáo xứ chẳng còn PHÚ YÊN như vốn có.
Bởi thay vì rao giảng lời chúa, Nam biến giáo đường thiêng liêng thành bục “chống chính quyền”, rao giảng những điều xuyên tạc, bịa đặt, kích động thù hằn dân tộc… Nơi thờ phụng chúa thành nơi chứa chấp, lẫn trốn của tội phạm và bọn phản động, khủng bố… Giáo dân từ chỗ cần cù, chân chất đến chỗ bỏ bê sản xuất đi tuần hành, biểu tình, khiếu kiện, kiếm cớ gây rối… thậm chí có người vốn lương thiện, hoà đồng thân thiện với xóm làng nay bổng trở mặt vì nhiều lần bị Nam lôi kéo đi đánh đập bất cứ ai để bảo vệ cho Nam… Ngày Nam đi, không những biện thủ nhiều trăm triệu cùng với 1 tỷ 3 thâm hụt ngân quỹ của giáo xứ mà còn để lại tai tiếng cho một Phú Yên không Yên.
Bảng kê khai 1 phần ngân quỹ giáo xứ trong đó có 1 phần Nam đã biện thủ
Cứ tưởng, hắn đi rồi bình yên sẽ quay trở lại trên miền giáo xứ, nhưng, đời nào hắn để cho PHÚ YÊN được YÊN?
Quả thực, ngay sau khi Tòa giám mục Giáo phận Vinh thuyên chuyển linh mục Đặng Hữu Nam về quản xứ Mỹ Khánh (Yên Thành) nhiều giáo dân của giáo xứ Phú Yên đã thở phào nhẹ nhõm vì những ngày đen tối, áp lực, khổ cực đã qua đi và một giáo xứ Phú Yên xưa bình yên sẽ trở về. Nhưng niềm vui chưa tày gang; Sau khi về quản xứ Mỹ Khánh (nơi được mệnh danh là chó ăn đá, gà ăn sỏi) thì Đặng Hữu Nam lại ấm ức, bực bội một cách điên cuồng vì đã tuột mất một miếng mồi béo bở (số liệu tiền bạc khi bàn giao đã chứng minh điều này). Vì theo Đặng Hữu Nam việc bị thuyên chuyển là do giáo dân giáo xứ Phú Yên đâm đơn kiện mình với Tòa giám mục. Để trả thù Đặng Hữu Nam đã nhờ đến cái gọi là Ban cứu trợ nạn nhân bị ô nhiễm biển miền trung để trấn an con chiên “tay sai” và đánh bóng tên tuổi của mình. Khi được các linh mục “giúp đỡ” bằng việc hiệp thông, cầu nguyện vào ngày 12/3/2018. Đặng Hữu Nam bắt đầu sai “tay sai” của mình như: Khánh, Phước, Ngân, Mệnh, Thung, Hoan béo, Minh, Sâm, Nhiệm… thực hiện cái gọi là “mưu hèn, kế bẩn”.
Đầu tiên Đặng Hữu Nam suy nghĩ việc mình bị chuyển khỏi giáo xứ Phú Yên là do ông Nguyễn Ngọc Hoàn (hay còn gọi là Thầy Hoàn) làm đơn vào Tòa giám mục vì theo Đặng Hữu Nam cho rằng ông Hoàn có con trai là linh mục Nguyễn Nam Việt, hiện là Trưởng ban truyền thông Giáo phận, người thường xuyên gần gũi Giám mục nên đã có điều kiện để làm đơn kiện mình. Nghĩ là làm, nhiều ngày sau đó các đối tượng đã lợi dụng lúc trời tối và gia đình đi vắng đã tiến hành ném đá vào nhà, đập vỡ bóng điện, phá bờ rào nhỏ keo vào ổ khóa và mới đây nhất vào tối ngày 18/3/2018, linh mục Đặng Hữu Nam đã chỉ đạo cho giáo dân viết tờ rơi có nội dung “Gia đình Thầy Hoàn, có cha Việt kiện cha Nam. Bán thuốc dởm trả lại không lấy” rồi rải ở chợ và dán ở công nhà ông Hoàn. Chưa dừng lại ở đó nhà anh Sự là con rễ ông Hoàn cũng bị các đối tượng ném đá vào nhà làm vỡ ngói để dằn mặt. Vì theo các đối tượng những ai liên quan đến nhà ông Hoàn là phải “trừng trị hết”
Khi Đặng Hữu Nam chuyển đi nhiều giáo dân đã vui mừng, sung sướng như gia đình ông Nguyễn Quang Vinh (có vợ là Huế) đã thốt lên “cha Nam về nỏ làm được chi cả, làm mất đoàn kết lương giáo thôi” chỉ chờ có vậy Đặng Hữu Nam đã chỉ đạo “tay sai” của mình lợi dụng đêm tối đã hai lần đổ cứt vào nhà ông Vinh.
Chưa dừng lại đó Đặng Hữu Nam còn chỉ đạo “tay sai” tuyên truyền là: “Cha Nam là cục vàng mà không biết giữ, cha Long chỉ là một ông già sắp hết hạn sử dụng thì làm được trò trống chi” để hạ uy tín linh mục Trần Quốc Long quản xứ.
Như vậy có thể thấy sự hèn hạ, bẩn thỉu của Đặng Hữu Nam đã hiện rõ, chỉ vì vài đồng tiền mà nỡ đẩy con chiên của mình vào cảnh “nồi da, xáo thịt”. Thử hỏi Đặng Hữu Nam có còn là “mục tử nhân lành” nữa hay không.