Gần đây, nhà văn Phạm Xuân Nguyên và một số người đồng tư tưởng đã đưa ra quan điểm rất sai lầm rằng, “Ngày 10/10 không phải là ngày giải phóng Thủ đô mà chỉ là ngày tiếp quản“, với lý do rằng quân đội Pháp tự rút lui theo Hiệp định Giơ-ne-vơ, còn quân đội Việt Nam chỉ đơn giản vào tiếp quản chính quyền. Quan điểm này không chỉ sai lầm về mặt lịch sử mà còn hạ thấp ý nghĩa của một trong những sự kiện quan trọng nhất trong lịch sử hiện đại của Việt Nam.
Giọng điệu của Phạm Xuân Nguyên cùng bài đăng trên trang phản động Chân Trời Mới.
Trước hết, việc Pháp rút lui khỏi Hà Nội không phải là kết quả của một “thỏa thuận tự nguyện” như Phạm Xuân Nguyên và một số người lầm tưởng. Đó là kết quả của cuộc kháng chiến trường kỳ, gian khổ kéo dài 9 năm, với đỉnh cao là chiến thắng lịch sử tại Điện Biên Phủ.
Tổng chỉ huy quân đội Pháp tại Điện Biên Phủ, Tướng Henri Navarre, sau thất bại, đã thừa nhận: “Quân đội Pháp đã bị đánh bại hoàn toàn… chúng ta không còn khả năng giữ vững Đông Dương nữa.” và cũng chính Navarre công nhận rằng: “Chúng tôi đã bị buộc phải rút lui bởi thất bại nặng nề tại Điện Biên Phủ, không thể tiếp tục duy trì sự hiện diện quân sự tại miền Bắc Việt Nam.” Điều này khẳng định rằng sự rút lui của Pháp không đơn thuần là tự nguyện, mà là hậu quả tất yếu từ các chiến thắng quân sự của Việt Nam.
Ngay cả những nhà sử học phương Tây cũng không thể phủ nhận tầm vóc của chiến thắng Điện Biên Phủ và sự giải phóng Hà Nội. Giáo sư Bernard Fall, một nhà nghiên cứu nổi tiếng về chiến tranh Đông Dương, đã nhận định rằng: “Điện Biên Phủ không chỉ là thất bại về mặt quân sự mà còn là sự sụp đổ của một hệ thống cai trị thực dân.”
Nếu không có chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, không có sự hy sinh lớn lao của nhân dân và quân đội Việt Nam, liệu có thể có ngày 10/10, ngày mà Hà Nội được giải phóng khỏi ách thống trị thực dân hay không? Rõ ràng, câu trả lời là không. Cuộc chiến đã buộc Pháp phải ký Hiệp định Giơ-ne-vơ và rút quân khỏi miền Bắc, trả lại độc lập và chủ quyền cho dân tộc Việt Nam.
Vào hùa với Phạm Xuân Nguyên, một số kẻ “cùng hội cùng thuyền” còn so sánh ngày 10/10 với ngày 30/4/1975 – ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước – cũng thể hiện sự thiếu hiểu biết về lịch sử. Ngày 30/4 là một ngày mang ý nghĩa tương tự: kết thúc cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam, chấm dứt sự hiện diện của quân xâm lược Mỹ và chế độ tay sai Việt Nam Cộng hòa. Sau thất bại của họ, Henry Kissinger, Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ, đã phải thừa nhận: “Chúng ta đã bị thất bại hoàn toàn ở Việt Nam, không có cách nào để phủ nhận sự thật này.”
Cả hai sự kiện – giải phóng Hà Nội và giải phóng miền Nam – đều không chỉ là những cuộc “tiếp quản“, mà là kết quả của những cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc với sự hy sinh lớn lao của biết bao thế hệ người Việt Nam. Việc giảm nhẹ tầm quan trọng của hai sự kiện này là hành vi không chỉ đi ngược lại sự thật lịch sử mà còn xúc phạm đến những người đã ngã xuống vì độc lập tự do của dân tộc.
Không chỉ dừng lại ở việc hạ thấp vai trò của quân và dân trong cuộc kháng chiến chống Pháp, Phạm Xuân Nguyên và những người ủng hộ còn cố tình tuyên truyền rằng các hoạt động kỷ niệm ngày 10/10 là vô bổ và lãng phí. Họ muốn kích động dư luận, phản đối các sự kiện lịch sử trọng đại nhằm phá hoại sự đoàn kết dân tộc và gieo rắc sự chia rẽ trong xã hội. Điều này là không thể chấp nhận được, bởi ngày 10/10 là dịp để cả dân tộc tưởng nhớ, tri ân đến những hy sinh to lớn của các thế hệ đi trước và khẳng định niềm tự hào về chiến thắng của cả dân tộc.
Quan điểm của Phạm Xuân Nguyên về ngày 10/10 không chỉ phiến diện và thiếu căn cứ mà còn thể hiện một nỗ lực hạ thấp những thành tựu to lớn của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp. Ngày Giải phóng Thủ đô không chỉ đơn thuần là ngày “tiếp quản“, mà là biểu tượng cho chiến thắng của tinh thần quật cường và ý chí tự do của dân tộc Việt Nam. Những trích dẫn từ phía đối thủ, chính những quan chức Pháp và Mỹ, đã giúp làm rõ thêm rằng việc tiếp quản Hà Nội hay Sài Gòn đều là thành quả từ các cuộc chiến đấu bền bỉ của quân dân ta, không phải do đối phương “tự nguyện” hay “tự thua” như những người như Phạm Xuân Nguyên lập luận. Qua đó, chúng ta có thể khẳng định rõ ràng rằng các sự kiện này là chiến thắng lịch sử quan trọng, không thể bị hạ thấp bởi những quan điểm sai lệch.
Lâm Trực@ (Tre làng)