Thời gian qua, nhiều tổ chức, phần tử đã lợi dụng tự do tôn giáo để tuyên truyền, dụ dỗ đồng bào, đặc biệt là người dân vùng cao đi theo những tư tưởng mê tín dị đoan, tà giáo độc hại. Núp sau vỏ bọc tôn giáo, “khai sáng”, các phần tử đã kích động, lôi kéo người dân chống lại các đường lối, chính sách của đất nước, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc…. Cá biệt, tà giáo Dương Văn Mình hoàn hành tại các tỉnh miền núi phía Bắc Việt Nam đang gây ra những hệ lụy phức tạp, khó lường cho cuộc sống của đồng bào dân tộc H’Mông. Cánh Cò xin trân trọng giới thiệu bài viết “Chân dung ‘giáo chủ’ Dương Văn Mình” về bản chất, thủ đoạn của tà giáo đã tồn tại như một khối ung nhọt suốt 32 năm qua.
Dương Văn Mình, tên khác là Giàng Súng Mình, sinh ngày 9/5/1961 tại xã Xí Điêng, xã Thượng Thôn, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng, người dân tộc H’Mông. Năm 1982, y theo gia đình chuyển đến sống tại thôn Ngòi Sen, xã Yên Lâm, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang. Thời điểm này, đồng bào H’Mông bị khủng hoảng lãnh tụ, khi nhiều già làng, chức sắc qua đời trong cuộc chiến tranh biên giới, Dương Văn Mình vì biết đọc, biết viết tiếng phổ thông nên có được chút ít uy tín trong cộng đồng.
Thời điểm năm 1989, Dương Văn Mình nghe đài radio từ Phillipines (phát bằng tiếng H’Mông) tuyên truyền về hoạt động của tổ chức Vàng Chứ. Lấy “cảm hứng” từ Vàng Chứ, Dương Văn Mình bắt đầu con đường truyền bá tà giáo của mình. Y tự dựng lên câu chuyện “Rạng sáng ngày 01/08/1989, trong lúc đang ngủ thấy có 04 người từ trên trời xuống, 03 người quay về trời, còn Đức Chúa Giê su ở lại nhập vào người Dương Văn Mình” rồi đem đi truyền bá, tiêm nhiễm vào những người dân xung quanh.
Dù cực kỳ nhảm nhí và mê tín, lời rêu rao “Chúa Giê su nhập” đã giúp Dương Văn Mình tụ hội một lực lượng tay sai thân tín. Những tay chân này sau đó trà trộn vào các địa phương có người H’Mông sinh sống, rao giảng lời “sấm truyền” của Dương Văn Mình: “Năm 2000 trái đất sẽ nổ tung, con người sẽ chết hết, ai theo Dương Văn Mình sẽ được chúa Giê Su đón lên trời sống sung sướng, không làm cũng có ăn, không học cũng biết chữ, người chết sẽ sống lại, người già sẽ lột xác trẻ lại, người trẻ trẻ mãi không già, ốm đau sẽ tự khỏi bệnh. Người Mông sẽ có tổ quốc riêng…”
Với phương thức này, Dương Văn Mình và đồng bọn đã lôi kéo không ít đồng bào nhẹ dạ, cả tin tin vào tư tưởng huyễn hoặc, phi lý. Nghe theo lời tuyên truyền của Dương Văn Mình, đồng bào H’Mông bỏ bê ruộng đồng, bao nhiêu tiền bạc, vốn liếng đem cống nộp cho Mình và đám tay chân để được “không làm cũng có ăn”. Thế nhưng, đáp lại lòng tin tuyệt đối và mù quáng của những nạn nhân là cái đói, cái nghèo dai dẳng, bởi bất kỳ cuộc cầu hồn, cúng bái, các “tín đồ” đều phải cúng nộp tiền, bánh, thuốc lá… cho Dương Văn Mình và đồng bọn. Cuộc sống người H’Mông vốn đã khó khăn, nay lại đem hết tiền của dâng cho Dương Văn Mình để y sống phủ phê bằng những đồng tiền chiếm đoạt từ xương máu của chính đồng bào. Chỉ trong một thời gian ngắn năm 1989, tại một xã vùng sâu, vùng xa, Dương Văn Mình đã sắm sửa cho mình không thiếu bất kỳ tiện nghi nào của thành thị, từ nhà cao cửa rộng cho đến tivi, xe đạp… tất cả đều từ những tiền cúng nạp của “giáo dân”.
Trước những hoạt động phạm pháp tuyên truyền mê tín dị đoan và lừa gạt người dân, cùng với tố cáo của các nhạn nhân, năm 1990, Dương Văn Mình bị cơ quan cảnh sát điều tra bắt giữ và truy tố về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản riêng của công dân và hành nghề mê tín dị đoan gây hậu quả nghiêm trọng”, bị Tòa án nhân dân tỉnh Tuyên Quang tuyên án 5 năm tù giam. Mãn hạn tù, Dương Văn Mình không những không tu tâm dưỡng tính, và sẵn với bản chất lừa lọc, lười lao động, y tiếp tục lén lút tuyên truyền những luận điệu nhảm nhí.
Năm 1997, khi những hoạt động mê tín dị đoạn bị phát giác, Mình bỏ trốn khỏi địa phương và sống như vợ chồng với… em gái của vợ (có mối quan hệ bất chính từ trước). 3 năm sau, y tập hợp tay chân, lôi kéo người dân và ra mắt cái gọi là “tín ngưỡng Dương Văn Mình”, tự phong làm “Giáo chủ”. Trơ tráo hơn, y thậm chí còn gửi đơn yêu sách đòi chính quyền địa phương công nhận “Tín ngưỡng DVM là tín ngưỡng của người H’Mông”.
Vẫn bằng những lời rao giảng nhảm nhí “chỉ cần treo cờ Dương Văn Mình trong nhà, khấn vái hàng ngày là không cần làm cũng có ăn, không cần học cũng biết chữ, trẻ mãi không già, già lại hóa trẻ, chỉ cần đưa người chết vào Nhà đòn, khấn vái đủ 24h, có khả năng người chết sẽ sống lại”, tà giáo này đã lôi kéo hơn 8.000 đồng bào H’Mông tại các tỉnh Cao Bằng, Bắc Cạn, Tuyên Quang, Thái Nguyên. Dương Văn Mình bắt ép “giáo dân” thờ cúng thần ly do y tự sáng tác, tuân theo những luật lệ do y tự nghĩ ra, không theo bất kỳ giáo lý nào. Bản thân y cũng thừa nhận không biết gì về tôn giáo, giáo lý: “Không biết tôn giáo là gì và cũng không có Kinh Thánh. Vì từ nhỏ đến hai mươi chín tuổi tôi không được đi học, không có thầy nho thầy đạo gì…”, Dương Văn Mình nói trong một cuộc phỏng vấn với trang mạng chống phá RFA.
Hoang tưởng, vô học, vô luân, phản tôn giáo, là những gì có thể nói về “Giáo chủ” Dương Văn Mình. Ngay từ những ngày đầu tiên lún chân vào con đường tội lỗi, Dương Văn Mình đã chà đạp lên tất cả những giá trị tuyền thống gia đình, văn hóa tốt đẹp của người dân tộc H’Mông. Thế nhưng, suốt hơn 30 năm qua, dù khá nhiều tư tưởng ấu trí đã được đẩy lùi nhờ sự cảnh giác và nâng cao nhận thức của đồng bào H’Mông, những hoạt động phá hoại sự bình yên và khối đại đoàn kết dân tộc của Dương Văn Mình và đồng bọn vẫn chưa được nhổ bỏ một cách tận gốc.
Ban Biên tập Cánh Cò
Theo: Hội Cờ đỏ