Sau hai ngày tìm kiếm, lực lượng chức năng cùng gia đình đã phát hiện thi thể nạn nhân cách nơi để lại xe máy điện khoảng 200m.
Liên quan đến vụ việc nữ sinh Nguyễn Thị Thu Tr. (SN 2003) để lại thư tuyệt mệnh trên cầu Phủ 2 rồi nhảy cầu tự tử, tối 2/12, trao đổi với PV, đại diện UBND xã Thạch Ngọc, huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh) cho biết, chính quyền địa phương và cơ quan chức năng cùng gia đình đã tìm thấy thi thể nữ sinh này sau 2 ngày tìm kiếm.
Hiện trường nơi nữ sinh nhảy cầu tự vẫn.
“Vị trí tìm thấy thi thể nữ sinh thuộc khu vực sông Ngàn Mọ cách hiện trường nạn nhân để lại xe máy điện và một số giấy tờ liên quan khoảng 200m. Hiện chính quyền địa phương và lực lượng chức năng đã bàn giao thi thể em Tr. cho gia đình mai táng theo phong tục địa phương.”, vị lãnh đạo cho hay.
Được biết, hoàn cảnh của nạn nhân rất khó khăn, gia đình quanh năm chỉ làm nông nghiệp và thuộc diện hộ nghèo trên địa bàn.
Trước đó, vào khoảng 11h trưa 30/11, người dân đi đường phát hiện 1 chiếc xe máy điện cùng đôi dép tại cầu Phủ 2, thuộc thôn Phái Nam, xã Thạch Lâm (huyện Thạch Hà) nên thông báo cho chính quyền địa phương.
Nhận được thông tin, lực lượng chức năng đã có mặt tại hiện trường, kiểm tra chiếc xe thì phát hiện một bức thư tuyệt mệnh, giấy tờ học sinh và chứng minh nhân dân mang tên N.T.T.T, SN 2003, trú tại xã Thạch Ngọc, huyện Thạch Hà.
Bức thư tuyệt mệnh nữ sinh để lại trước khi nhảy cầu.
Nội dung bức thư cô gái để lại “Khi mẹ đọc được những dòng chữ này thì chắc con đã không còn nữa. Con xin lỗi vì chưa làm được gì cho mẹ mà đã ra đi nhưng con mệt mỏi lắm rồi. Con nản lắm rồi chả còn cái gì là động lực để sống tiếp nữa.
Cuộc đời con từ nhỏ đến lớn chưa ngày nào là không buồn bã và khóc một mình về đêm. Đã nhiều lần con gục ngã và muốn tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời nhưng bao nhiêu lần con lại gạt đi. Con nghĩ mình còn có gia đình mà. Nếu mình chết gia đình phải sống thế nào đây. Nhưng chắc đó chỉ là điều con tưởng tượng ra thôi. Chẳng ai cần con hết từ gia đình đến bạn bè.
Con luôn là gánh nặng của bố mẹ. Vâng mẹ nói đúng, con là một đứa vô tích sự chả làm được việc gì khiến mẹ hài lòng. Học hành thì chẳng ra sao cũng chẳng được nhanh nhẹn và hoạt bát như những người khác. Con cũng đã cố gắng từng ngày để hoàn thiện bản thân nhưng cho dù con có làm gì đi nữa thì trong mắt mẹ con luôn là đứa vô dụng và tệ hại.
Mẹ suốt ngày chỉ biết la mắng con nhưng có bao giờ mẹ hiểu cho cảm nhận của con chưa. Con buồn lắm, những lúc con buồn con chỉ biết khóc và khóc. Có những đêm con không ngủ, chỉ nằm nhớ đến những gì mẹ đã nói nhưng có ai hiểu được đâu, chả ai cả.
Đúng ra con không nên xuất hiện trên cõi đời này. Nếu có một điều, con ước mình chưa bao giờ tồn tại. Nhưng giờ thì tốt rồi, từ nay sẽ không còn làm cho mẹ phải phiền lòng nữa.
Con hi vọng khi con đi rồi mẹ sẽ sống vui vẻ hơn và không bao giờ phải tức giận. Con xin lỗi vì tất cả. Cuộc đời con người cũng giống như chiếc kim đồng hồ vậy, xoay chuyển không ngừng.
Chắc có nhiều người nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chọn tới cái chết để giải quyết là ngu dốt nhưng không phải vậy. Nếu một người đã tìm đến cái chết để kết thúc thì đó là khi họ đã trải qua tột cùng của sự đau đớn mà chả ai hiểu được. Đây cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời của một đứa tệ hại và chả ai cần. Kết thúc. Tạm biệt tất cả”.