Nếu người đứng đầu Đảng của chúng ta không phải là một người như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thì công cuộc chống tham ô, tham nhũng có đang diễn ra quyết liệt, tới cùng như bây giờ hay không? Nếu không phải là một người như Ngài Trọng thì liệu Trịnh Xuân Thanh có bị “lôi” về, vụ Dầu Khí, vụ AVG, vụ cảng Quy Nhơn và những hệ luỵ tiếp theo mà VinaShin, Vinalines… gây ra có bị điều tra xử lý tới cùng hay không? Nếu không phải là một người “đốt lò” đầy lý tưởng và tâm huyết như Ngài Trọng thì cả “củi khô” lẫn “củi tươi” cũng đều đang phải cháy lên rừng rực như bây giờ hay không?
Trong bối cảnh mà gần như 99,9% giới quan chức Việt Nam trở thành tín đồ trung thành cho cái “triết thuyết tôn giáo” giống như một cái vòng kim cô quấn chặt lên đầu óc họ và nền văn hoá của họ: “Một người làm quan cả họ được nhờ”, cái bối cảnh mà các quan chức không ngừng tận dụng vị thế của mình để đục khoét của công, làm giàu bất chính thì riêng Ngài Trọng lại tiêu biểu cho mẫu quan chức liêm chính 0,1% còn lại.
Khác hẳn với những vương tôn quý tử của phần lớn những nhà lãnh đạo cùng thời với mình, con cái Ngài Trọng hiện vẫn đang sống một cuộc sống giản dị như mọi công chức khác trên đất nước này. Khác hẳn so với những quan chức chỉ giỏi nói chứ không giỏi làm, và luôn biết nói như thế nào để “mị dân” thì Ngài Trọng, ít nhất cho đến lúc này đã chứng tỏ mình nói thế nào làm thế ấy. Ngài bảo tham nhũng là quốc nạn. Thì day, Ngài đang khiến cho những kẻ đầu sò tham nhũng – những kẻ nấp trong bóng tối đang rơi vào những ngày tháng ăn không ngon, ngủ không yên. (Mà nếu còn một tí tẹo lòng tự trọng sót lại thì những kẻ này sẽ phải uống thuốc độc mà chết trước khi bị cơ quan điều tra tóm gáy. Chết để đỡ ô nhục cho gia đình mình, dòng họ mình. Chết để đỡ phải trợn mắt, đau đớn chứng kiến sự phỉ nhổ kinh tởm tới đây của toàn thảy nhân dân).
Đây đó vẫn có những nghi ngờ về việc chiến dịch chống tham ô tham nhũng của chúng ta có thể chỉ là biểu hiện của những đấu đá cá nhân hoặc đấu đá phe nhóm. Thứ nhất, những cuộc đấu đá như thế, đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện những thoả hiệp, nhưng hãy nhìn vào những gì Ngài Trọng đang chỉ đạo – liệu có sự thoả hiệp nào không? Thứ hai, bất luận như thế nào thì rõ ràng cái cách mà Ngài Trọng đang chỉ đạo đã khiến cho những hang ổ tham nhũng khủng khiếp nhất Việt Nam bị truy quyét đến cùng – điều mà những người tiền nhiệm của Ngài, dù có mong muốn, quyết tâm đến đâu cũng chưa từng làm được. Nhìn lại lịch sử, trong mỗi thời kỳ bi ai, đau đớn nhất của dân tộc, lúc mà sự sinh – tử – tồn – vong của dân tộc mong manh trên huyệt mộ nhân loại thì may mắn thay, luôn xuất hiện những nhân vật đầy lý tưởng và tầm vóc. Chính họ đã dắt dân tộc đi từ bóng tối ra ánh sáng, và quan trọng nhất, họ giúp nhân dân của mình sống dậy một niềm tin: thì ra ánh sáng là có thật!
Trở lại với Ngài Trọng, trong những phát biểu của mình, Ngài hay nói đến Chủ nghĩa Mác. Đúng là Đảng ta đã lấy Chủ nghĩa Mác làm kim chỉ nam tư tưởng, nhưng nếu chỉ có thứ chủ nghĩa được nhập về từ phương Tây ấy thì chắc chắn đã không thể tạo nên hình tượng một Ngài Tổng bí thư đáng kính như vậy. Vì thực tế cho thấy trong rất nhiều trường hợp, thứ chủ nghĩa ấy không giúp giới quan lại đương thời đủ sức mạnh chiến đấu với những cám dỗ của vật chất hay những thứ mà lợi ích nhóm có thể mang lại.
Điều thứ hai ở Ngài Trọng mà tôi – trong tư cách của một người quan sát cảm nhận rõ chính một phong cách sĩ phu, một nội lực phương Đông truyền thống. Ngài Trọng quê ở Đông Anh, Hà Nội, và từ cuộc sống đời thực của Ngài, của vợ con Ngài đến cuộc sống quan trường với những đường đi nước bước cực kỳ bài bản, quyết liệt mà Ngài tung ra trong cuộc quyết chiến với tham ô tham nhũng đều toát lên rất rõ cái phẩm chất sĩ phu ấy. Những sĩ phu Bắc Hà tưởng như đã tuyệt chủng trong dòng chảy thực dụng và băng hoại hôm nay, hoá ra vẫn hiện hữu – lẫm liệt và tuyệt đẹp, bình dị, điềm đạm mà uy nghiêm, tôn quý ở Ngài.
Nhưng chúng ta ngưỡng mộ Ngài bao nhiêu thì lại lo lắng bấy nhiêu khi nghĩ đến những câu hỏi: Điều gì xảy ra nếu Ngài không còn đủ thời gian, sức khoẻ để tiếp tục thực hiện những lý tưởng của một sĩ phu Bắc Hà? Điều gì sẽ xảy ra nếu người thay thế Ngài sau này lại là một mẫu lãnh đạo rất khác với Ngài? Thực ra xu thế chính trị hiện đại không còn quá nhấn mạnh đến vai trò của các cá nhân, bởi nếu như thế thì tính may – rủi là quá lớn. Nếu may mắn có một lãnh đạo tốt, bộ máy sẽ vận hành tốt. Nếu phải chịu đựng những lãnh đạo thủ đoạn, bộ máy sẽ hỏng hóc tức thời.
Xu thế chính trị hiện đại chuộng những cách thức tổ chức thể chế liêm chính và thông minh. Trong thể chế ấy, nơi mà các nhánh quyền lực được phân chia rõ ràng, nơi mà các cơ chế giám sát được vận hành thiết thực thì ngay cả người xấu vì một lý do nào đó mà có thể “luồn sâu, leo cao” thì cũng phải làm tốt, làm đúng phần việc của mình. Hoặc ít ra là không thể nào vừa làm vừa…đục ruỗng.
Nhưng đến bao giờ chúng ta có được một thể chế như thế? Ai có thể tạo ra một thể chế như thế? Có lẽ lịch sử chọn Ngài Nguyễn Phú Trọng để làm sạch lại một bộ máy đang bị biến chất. Nhưng lịch sử cần chọn thêm một người hoặc một nhóm người nữa để tiếp tục nguồn cảm hứng mà Ngài Trọng tạo ra, từ đó làm nảy sinh một cuộc cách mạng về thể chế, giúp dân tộc có điều kiện để cất cánh nay mai.
Nhưng thôi, đấy là chuyện của tương lai. Ở thời điểm hiện tại này, có lẽ toàn bộ con dân nước Việt biết suy nghĩ đều nghiêng mình ngưỡng mộ trước những gì Ngài Trọng đang làm, và sẽ ủng hộ lý tưởng của Ngài đến cùng.
Không thể tin được rằng ở một thời buổi như thế này vẫn còn một quan chức, một SĨ PHU BẮC HÀ như thế!/
PHAN ĐĂNG (Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả)
TBT Nguyễn Phú Trọng và vụ Trịnh Xuân Thanh: Những gánh nặng đất nước trên vai
Đất nước ta đang có những điều kỳ quái. Chuyện thứ nhất, ông cha ta dạy “Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người quay lại”, Formosa sai đã cúi đầu nhận tội, chịu đền bù, khắc phục hậu quả và cam kết, v.v… vậy mà vẫn có những kẻ xúi dân Hà Tĩnh biểu tình. Bọn này chính là bọn chuyên lợi dụng những sự cố để quấy rối ăn tiền.
Thử hỏi cả nước ngưng sản xuất, ai cũng làm nghề quấy rối ăn tiền như bọn phá hoại này thì đất nước chúng ta sẽ sa sao? Chuyện thứ hai còn kỳ quái hơn. Nạn tham ô tham nhũng đã thành quốc nạn, thành giặc nội xâm, gây bức xúc không chỉ trong dân mà trong chính tầng lớp lãnh đạo cao nhất. TBT Nguyễn Phú Trọng từng nói ngay trong Đảng đã phân hóa có người giầu, người nghèo, đất nước đã đứng trước nguy cơ tồn vong. Vì vậy ông đã phát động cuộc “chỉnh đốn”.
Không nói suông, theo sự chỉ đạo của Ban Phòng chống tham nhũng mà ông đứng đầu, nhiều vụ án kinh tế lớn đã, đang và sẽ điều tra, truy tố và xét xử. Đặc biệt nóng nhất hiện tại là vụ Trịnh Xuân Thanh. Kỳ quái ở chỗ lẽ ra mọi người đều đồng tình với TBT Nguyễn Phú Trọng và các vị lãnh đạo nhưng thực tế lại có những kẻ chống đối điên cuồng. Chúng công kích đích danh TBT Nguyễn Phú Trọng, suy diễn, xuyên tạc đủ kiểu sự chỉ đạo của ông trong vụ xử lý Trịnh Xuân Thanh. Đơn giản là vì nếu vụ án được điều tra, mọi chuyện được phanh phui, rất có thể két tiền nhà chúng nó, người thân của chúng nó có liên quan đến số tiền hơn 3000 tỷ mà Trịnh Xuân Thanh làm mất.
Có đứa bảo tham nhũng nhiều quá sao xử hết được? Có thể như thế. Nhưng sự điều tra phải bắt đầu từ những hậu họa cụ thể, xử lý nghiêm những vụ đó sẽ là bài học cảnh tỉnh; cùng với sự rút kinh nghiệm để đưa ra những bài học phòng ngừa sự tái diễn, xã hội vì thế sẽ dần ổn định và phát triển. Cũng như vụ quán Xin chào, một việc nhỏ thế sao Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phải ra tay, với phạm vi cả nước còn biết bao chuyện tương tự, sức đâu ông giải quyết hết? Đúng là ông không có sức giải quyết hết mọi chuyện, nhưng ông chỉ cần giải quyết một chuyện thôi cũng sẽ có sức cảnh tỉnh, ngăn nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Trước những dư luận nhố nhăng và hỗn láo về TBT Nguyễn Phú Trọng trong việc ông thực hiện việc “ném chuột giữ bình” những ngày hôm nay, mời quý vị đọc bài “Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng – gánh nặng đất nước trên vai”.
*******
TBT Nguyễn Phú Trọng đắc cử chức TBT khóa mới, một điều trước giai đoạn chuẩn bị cho Đại hội Đảng tôi không bao giờ ngờ tới, dù tôi đã nhiều lần viết “bênh” ông trước nhiều sự công kích. Tôi viết hoàn toàn tự nhiên vì sự đúng sai chứ hoàn toàn không có ý “vận động bầu cử” cho ông. Bắt đầu Đại hội Đảng tôi đã viết, tôi viết nhiều về chính trị nhưng lại không quan tâm đến chuyện nhân sự trước Đại hội Đảng, dù biết nhân sự là quan trọng nhất vì chính nhân sự sẽ chọn ra những người làm chính trị.
Tôi không quan tâm vì tôi có muốn thế nào thì sao mà thực hiện được? Không ngờ kết quả nhân sự lại vừa ý tôi bởi tôi thấy vậy là đất nước còn phúc, Trời Đất còn phù hộ đất nước này. Tôi không ảo tưởng như bọn hãnh tiến kêu gào đổi mới. Không ai không muốn đổi mới để cuộc sống sung sướng hơn, nhưng đổi mới lại phụ thuộc vào trí và lực của đất nước chúng ta chứ không phải vào những ảo tưởng viển vông, phi thực tế, đổi mới không phải tiến lên mà đâm xuống vực. Đất nước không thể phát triển chỉ bằng những sự thay đổi cực đoan không phù hợp như thực hiện đa đảng chẳng hạn.
Tôi đã một lần viết, nếu có đảng nào thay thế Đảng hiện thời làm cho đất nước thành như Mỹ, Đức, Nhật, như Bắc Âu thì tôi sẽ giơ cả 4 tay chân đồng ý và bảo con mèo nhà tôi cũng giơ 4 chân đồng ý luôn. Nhưng thực tế chỉ với “một bộ phận không nhỏ” của một đảng thôi đã làm đất nước biết bao rắc rối rồi, nếu lại có cả một trăm đảng lưu manh giành giật nhau nữa thì đất nước sẽ loạn thế nào. Điều này không phải tôi tưởng tượng mà có rất nhiều dẫn chứng thực tế. Như Ucraina trình độ hơn ta rất nhiều vậy mà suốt từ ngày là một mảnh vỡ ra từ Liên Xô, nhân dân chỉ là bình phong cho các nhóm quyền lực tranh giành nhau! Đến nay còn đấm vào mặt nhau trên nghị trường.
Còn tại sao tôi viết việc TBT Nguyễn Phú Trọng tái đắc cử là đất nước còn phúc? Bởi thực tế đất nước ta đang có nhiều yếu tố bất ổn, mầm mống của hỗn loạn, thì giữ được sự ổn định mới là điều quan trọng nhất. Có được ổn định mới tiếp tục chỉnh đốn, gỡ rối, ươm mầm, chăm sóc để những yếu tố tiến bộ sinh sôi; cắt bỏ, ngăn chặn những tệ nạn, sai trái; từ đó đất nước sẽ dần phát triển một cách bền vững đúng theo quy luật lượng đổi chất đổi của Chủ nghĩa Mác. Hãy liên tưởng chỉ với việc xây dựng đội bóng của nước ta để đá thắng Thái Lan thôi đã quá khó rồi huống hồ xây dựng cả một đất nước tiến lên CNXH! Tôi hay chống lại bọn hãnh tiến thùng rỗng kêu to đòi lật đổ tất cả để đổi mới là vì vậy, bởi chuyện đó cũng giống như tay trắng mà đòi đập nhà cũ xây nhà mới vậy!
Muốn đất nước đổi mới thì cũng giống như một cơ thể, trước khi hành động phải được trị hết bệnh cho khỏe mạnh mới có thể làm được. Căn bệnh nặng nhất của đất nước chúng ta là chuyện tham ô, tham nhũng. Nó mâu thuẫn với bản chất công bằng của chế độ XHCN, nó chính là bất công lớn nhất khi thời chiến tranh cả nước đổ máu để đến hôm nay một nhóm nhỏ người hưởng thành quả cách mạng. Vậy muốn chống được tham nhũng trước hết như chính lời TBT Nguyễn Phú Trọng nói: “Bản thân mỗi đồng chí và vợ, con phải giữ gìn sự trong sạch, rồi mới chống tham nhũng được, nếu không nói chẳng ai nghe, tay đã nhúng chàm thì không thể làm gì khác được” (BBC. 2 tháng 4 năm 2013). Cũng đã có nhiều người nói, người ta còn nói hay hơn ông, nhưng chính ông là người có lời nói đi đôi với việc làm.
Chính vì vậy từ lâu tôi đã ủng hộ ông. Thật mừng khi bản lĩnh của ông đã thể hiện qua việc ông lãnh đạo tổ chức thành công Đại hội XII vừa qua, một điều đã làm ngạc nhiên không chỉ tôi mà cả dư luận trên toàn thế giới.
***
Tôi từng lo ngại rất nhiều ở chỗ ông có dáng hiền lành của một nhà giáo, một nhà nghiên cứu hơn là một nhà chính trị. Chính vì vậy đã xảy ra nhiều chuyện kiểu chó con liếm mặt, những kẻ du côn từ những thằng già cho đến con trẻ thi nhau hỗn láo, diễu cợt công kích ông.
Như vụ Nguyễn Đắc Kiên bị lãnh đạo Tòa báo GĐ&XH đuổi việc sau khi viết Vài lời với TBT ĐCS VN Nguyễn Phú Trọng phản bác những ý kiến của ông trên VTV1.
Kiên viết:
“Bằng tất cả sự tôn trọng dành cho người đang đứng đầu một đảng chính trị của VN, tôi xin nói với ông Nguyễn Phú Trọng vài lời như sau:
Đầu tiên, cần phải xác định, ông đang nói với ai? Nếu ông nói với nhân dân cả nước thì xin khẳng định luôn là ông không có tư cách”!
Tôi đã viết, trước mắt tôi VTV4 đang chiếu lại phim “Long thành cầm giả ca”, thật e ngại khi xem cảnh “nạn kiêu binh”, và còn e ngại hơn nữa khi thấy Nguyễn Đắc Kiên đúng là một “kiêu binh” trên mặt trận chính trị tư tưởng trong những ngày hôm nay!
Nguyễn Đắc Kiên tiếp: “Tôi không chỉ muốn bỏ Điều 4 trong Hiến pháp … mà tôi muốn … lập một Hiến pháp mới”; “Tôi ủng hộ”: “đa nguyên, đa đảng”, “tam quyền phân lập”, “phi chính trị hóa quân đội”; “Tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế. Tôi khẳng định, mình đang thực hiện quyền cơ bản của con người là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng”
Tôi đã viết, ĐCSVN hiện đang lãnh đạo không chỉ các cơ quan báo chí mà còn lãnh đạo tất cả Nhà nước VN. Chỉ khi nào về lý thuyết Hiến pháp VN xóa điều 4, trong thực tế ĐCS từ bỏ quyền lãnh đạo thì Nguyễn Đắc Kiên viết như trên là có lý. Đúng là ai cũng có quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, nhưng nếu “tự do” ấy làm loạn, làm mất ổn định xã hội, có nghĩa là xúc phạm tự do của gần 100 triệu người VN khác thì “tự do” ấy là phạm pháp, “tư tưởng” ấy là phản động. Các nhà chức trách tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ lợi ích chung của toàn xã hội, “xử lý” thứ “tự do” ấy. Nên Nguyễn Đắc Kiên đang bú “con bò” nhà nước mà viết vậy bị “cắt sữa” là đúng, nếu có bị bắt nữa thì cũng chẳng oan, nói chung là dốt không hiểu gì.
Lẽ ra Kiên phải xin nghỉ việc trước rồi mới “đấu tranh” thì đúng là có khí phách. Và cần phải hiểu đã làm cách mạng lật đổ quyền lực nói chung thì không thể chỉ viết vài chữ là giành thắng lợi mà còn phải biết chấp nhận như thơ Tố Hữu: “Dấn thân vô là phải chịu tù đầy/ Là gươm kề cổ súng kề tai/ Là thân sống chỉ coi còn một nửa”. Nguyễn Đắc Kiên mới bị đuổi việc mà đã cuống lên thì làm được trò gì. Và Nguyễn Quang A hung hăng vận động các phóng viên bảo vệ Kiên cũng “đếch biết gì về pháp luật! Đếch hiểu gì về cuộc đời!”
Cả Kiên và A cần phải biết:
Khoản 1, điều 8 trong Luật cán bộ, công chức: “Trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam; bảo vệ danh dự Tổ quốc và lợi ích quốc gia” và khoản 1 điều 16 Luật Viên chức: “Chấp hành đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng Cộng sản Việt Nam và pháp luật của Nhà nước”.
Những ngày hôm nay, trước thành công của Đại hội Đảng, Nguyễn Quang A thể hiện sự cay cú và thù hận của mình qua lời “tâm sự” : “Mình cố tránh xem, nghe các ông ấy nói xạo để khỏi bị stress. Tối qua tham gia một tọa đàm của BBC đành phải xem 2 clip mà lộn cả ruột”; “Chuyện các ông ấy, nhất là ông Trùm, đánh tráo khái niệm, dối trá”; “Dân chủ ư? Dân chủ có 2 khía cạnh cơ bản là cạnh tranh và tham gia”.
Như vậy, theo ý ông ta Đại hội Đảng không dân chủ vì mọi người không được tự do “cạnh tranh, tham gia”. Có điều đó chỉ là ý của một kẻ đầu gấu chính trị vì đến các nước dân chủ phương Tây cũng cho nền dân chủ trực tiếp là nguy hiểm và không thực tế nên đa số đã thực hiện một nền dân chủ đại diện. Vậy một cơ chế bầu cử đảm bảo lựa chọn một cách dân chủ những người đủ phẩm chất ứng cử, ngăn chặn và loại bỏ những người không đủ phẩm chất là một việc làm tỉnh táo và cần thiết. Chỉ có những thành phần thuộc băng nhóm Nguyễn Quang A mới cho là phản dân chủ và lồng lộn lên mà thôi!
***
Tay “GS tương cà” Tương Lai cũng là một nhân vật hay kiếm cớ công kích TBT Nguyễn Phú Trọng. Ông ta từng mau mắn bênh vực Nguyễn Đắc Kiên. Trên quechoa của “Lập què” từng đăng Thư ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng, trong đó Tương Lai viết: “Vì chưa lúc nào vận mệnh của đất nước lại bấp bênh, chao đảo như hiện nay khi mà bàn tay của Trung Quốc đã thọc quá sâu vào mọi hoạt động của Đảng và Nhà nước, của đời sống đất nước ta”; “Chính vì thế, chưa bao giờ uy tín của Đảng xuống thấp đến vậy”.
Tôi đã viết, đây hoàn toàn là sự phóng đại, thổi phồng một cách chủ quan không đúng thực tế. Nếu so với toàn bộ lịch sử thì chưa bao giờ nước ta có vị thế độc lập như những ngày hôm nay, không chỉ với riêng Trung Quốc mà với tất cả các nước. Nếu nói giai đoạn ta chịu chi phối và ảnh hưởng từ TQ thì phải nói đó là giai đoạn kháng chiến thống nhất đất nước, lúc ta phải ngửa tay xin họ từ bánh lương khô, quân trang quân dụng đến vũ khí đạn dược, và giai đoạn chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là lúc xuất hiện Chủ nghĩa Xét lại tại Liên Xô với tư tưởng “chung sống hòa bình” của Khơrutsov, bởi như vậy chỉ còn có TQ viện trợ cho ta mà thôi. Nhưng rồi lãnh đạo của nước ta đã tài tình cởi bỏ được cái nút thắt ấy. Còn rắc rối trong quan hệ với Trung Quốc hôm nay chủ yếu là về biển đảo, vì biển đảo ngày càng quan trọng hơn vì có dầu, vì giao thông biển, vì vị trí chiến lược. Đó chính là hậu quả để lại của lịch sử, là một trong những cái giá phải trả cho sự thống nhất, độc lập ngày nay. Đảng và nhà nước đã thực hiện chiến lược ngoại giao, một mặt mềm mỏng với TQ, một mặt ta vẫn tăng cường ngoại giao đa phương và vẫn trang bị vũ khí hiện đại, còn xây nhà giàn, đồn biên phòng canh giữ trên biển. TBT Nguyễn Phú Trọng từng đối đáp trực tiếp với Hồ Cẩm Đào Việt Nam luôn tôn trọng Công ước quốc tế về Luật biển của LHQ năm 1982 có chữ ký của các nước, trong đó có chữ ký của TQ. Nếu TQ không đồng ý, thì đem ra Tòa án Công lý Quốc tế phân xử.
Với vụ Nguyễn Đắc Kiên, Tương Lai viết: “Quả thật, tôi quá sửng sốt khi nghe anh nói: “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến thì cũng có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Chứ gì nữa? Xem ai có tư tưởng là muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không? Phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Muốn ‘tam quyền phân lập’ không? Hả? Muốn ‘phi chính trị hóa quân đội’ không? Người ta đang có những quan điểm đấy. Đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa! Chỉ ở đâu nữa nào? Tham gia đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì…ì? Cho nên các đồng chí quan tâm xử lý cái này””. Tương Lai đã cho TBT Nguyễn Phú Trọng là “tùy tiện quy kết một cách hồ đồ”, là “đánh tráo khái niệm”.
Tôi viết, người “hồ đồ” ở đây chính là ông Tương Lai. TBT Nguyễn Phú Trọng dùng từ “suy thoái” chỉ những hành động như vậy là quá nhẹ và chưa chính xác, mà hành động đó chính là hành động công khai lật đổ chế độ, gọi như trước đây thì gọn hơn là “bọn phản động”. Mọi lý sự quanh co của Tương Lai chỉ là ngụy biện che đậy sự gian xảo của mình.
***
Một người nữa luôn chống phá TBT Nguyễn Phú Trọng điên cuồng chính là Nguyễn Khắc Mai. Tôi vốn không biết Nguyễn Khắc Mai là ai, chỉ loáng thoáng thấy cái tên này gắn với cái trung tâm “minh triết” gì đó. Khi TBT Nguyễn Phú Trọng thăm Mỹ theo lời mời của Chính phủ Mỹ mới biết đến Nguyễn Khắc Mai vì có viết bài “Lại có điều hầu chuyện với anh Trọng” lan truyền trên các trang có khuynh hướng chống phá nhà nước VN. Tìm hiểu chút nữa thì thấy Nguyễn Khắc Mai không chỉ có một bài đó mà còn có nhiều bài về minh triết khác nữa, không chỉ bàn về minh triết mà còn dùng minh triết bàn về chính trị. Bàn về chính trị đã khó, về minh triết chính trị nữa lại càng khó hơn, điều này đã khiến tôi tò mò tìm hiểu. Nhưng kết quả khiến tôi “ngã bổ chửng” bởi thấy minh triết của Nguyễn Khắc Mai là thứ minh triết du côn!
Còn hai chữ minh triết tưởng dễ hiểu nhưng không ngờ giới “tinh hoa” rồi cả những người xưng là “nhà minh triết” như ông Mai cũng lại chẳng hiểu gì! Theo nghĩa chung nhất của từ thì chữ “minh” là sáng suốt, chữ “triết” là hiểu biết, vậy “minh triết” là hiểu biết một cách sáng suốt. “Sáng suốt” ở đây có nghĩa là hiểu sâu sắc và toàn diện; nói theo ngôn ngữ triết học là hiểu một cách biện chứng. Theo Nguyễn Khắc Mai: “Minh triết chính là năng lực để sống”. Năng lực để sống là trí tuệ, là tay nghề, là cần cù chịu khó, là có chí để vượt khó, để thích nghi hoàn cảnh chứ “năng lực” không phải là minh triết. Một người “minh triết” mà lười, mà không có chí thì cũng đói ăn thôi! Như vậy, Nguyễn Khắc Mai, một người chưa hiểu chính xác chữ minh triết, lại làm giám đốc một trung tâm minh triết, rồi bàn về minh triết e rằng sẽ có nhiều huyên thuyên!
Trên BBC, 9 tháng 2 2015, Nguyễn Khắc Mai đã trả lời phỏng vấn BBC về vấn đề tối quan trọng “Đảng nên chọn Tổng bí thư kế tiếp thế nào?” Nguyễn Khắc Mai nói:
“…chúng tôi cũng đang mong muốn là xu hướng ấy nó sẽ xảy ra là làm sao chọn được một Tổng Bí thư mà có thể nói là không lú lẫn như anh Trọng (Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng) hiện nay”.
Tôi đã viết, tôi thật ngạc nhiên một ông già U90, từng là Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương, một ban của Đảng, lại nói về TBT Đảng của mình một cách “du côn” như vậy. Giờ còn làm giám đốc một trung tâm minh triết nữa, thì theo tôi, minh triết của Nguyễn Khắc Mai là một thứ “minh triết du côn”!
Nguyễn Khắc Mai “tâm sự” với TBT Nguyễn Phú Trọng: “Anh từ Mỹ về, hãy đem những “thực tế văn minh tiến bộ của một Dân tộc hiện đại” làm bài học cho Việt Nam. Hãy từ bỏ cách nghĩ thực chất là của Liên Xô và Trung Cộng, chúng mớm cho ta kèm theo với vũ khí và lương thực, rằng Mỹ là đế quốc sài lang, là kẻ thù nguy hiểm nhất”. Một người học Văn- sử mà viết vậy đúng là mù lịch sử. Chỉ những thằng ngu mới phải cần người khác chỉ cho biết người xâm lược mình là ai. Nước ta nhược tiểu, hai bàn tay trắng, vậy muốn giành được độc lập buộc phải đi nhờ vả. Nhưng thực tế trong hai cuộc kháng chiến ta hoàn toàn không phải là con rối cho các nước lớn giật dây, mà nếu hiểu lịch sử thì phải biết, chúng ta đã không chỉ một lần vượt qua sự sắp xếp của các nước lớn, để thực hiện được mục tiêu tối thượng là giành lại nền độc lập, thống nhất đất nước của mình.
Gần đây, trong Đại hội Đảng, lại có bài viết vu cáo, bôi nhọ hình ảnh TBT Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Khắc Mai còn hung hãn yêu cầu điều tra làm rõ, thậm chí bắt giam TBT Nguyễn Phú Trọng. Vũ Hoàng Sơn, chủ trang trelang blog viết:
“Với những bài viết trên facebook của ông đạo diễn và những bài trên blog Khang Nguyên của Nguyễn Khắc Mai, cơ quan công an hoàn toàn có thể bắt cả 2 ông theo điều 258.
Rất mong cơ quan công an ra tay”.
Với bọn vô văn hóa, chống đối, quấy rối thì không chỉ TBT, các vị lãnh đạo, mà cả các bậc thánh nhân, các lãnh tụ cũng đều bị chúng bêu xấu diễu cợt. Tôi cũng bị bọn “sâu bọ rắn rết” chửi bậy rất nhiều, nhưng đời tất phải có kẻ xấu người tốt, nếu mình tự tin là tốt thì bọn chửi mình tất phải xấu. Còn muốn bọn xấu cũng khen mình thì buộc phải làm điều xấu thôi nên tôi không chấp! Nhưng chuyện ông Nguyễn Khắc Mai nói về ông Nguyễn Phú Trọng không phải là chuyện cá nhân mà là chuyện chính trị, mà với chuyện chính trị thì cái gì cũng “không chấp” đất nước sẽ loạn!
Thật e ngại khi chưa bao giờ xã hội ta có tình trạng “chó con liếm mặt”, “cá mè một lứa”, dốt nát nhưng dám công kích công khai đích danh Tổng Bí thư. Trước tất cả những hiện tượng không phải phản biện mà là phản bác, đối kháng chứ không phải đối lập, trong triết học chỉ ra là cần phải sử dụng bạo lực, cần phải chuyên chính, chứ cải lương cũng sẽ loạn. Tất nhiên bạo lực trong thời bình là kiên quyết giữ nghiêm kỷ cương phép nước, thưởng phạt công minh, chứ không phải đối thoại bằng súng ống như thời chiến.
Trên thế giới hiện tại cũng có quá nhiều tổ chức nhân quyền sống bằng nghề chõ mõm vào chuyện nhà người khác, tôi thấy cũng chỉ là trò vớ vẩn. Bởi khi các địa ngục trần gian mọc lên khắp nơi, họ có đỡ đòn được cho bao chiến sĩ cách mạng từng bị tra tấn tàn khốc không? Họ có ngăn được bom rơi, đạn nổ trên đất nước chúng ta ngày nào không?
***
Ngày 28 tháng 01 năm 2016, sau khi tái đắc cử, khi được các phóng viên hỏi “Cảm nghĩ của Tổng Bí thư ra sao khi được bầu là người lãnh đạo cao nhất của Đảng”. TBT Nguyễn Phú Trọng trả lời:
“Hơi bất ngờ với tôi, khó trả lời. Tôi cũng không ngờ được Đại hội tín nhiệm giới thiệu, được BCH trung ương bầu làm Tổng bí thư gần như 100% tuyệt đối.
Bất ngờ vì tuổi cao, sức khoẻ có hạn, trình độ có hạn, tôi đã xin nghỉ rồi. Trách nhiệm Đảng giao thì tôi với tư cách đảng viên thì phải chấp hành.
Tôi chân thành cảm ơn đồng bào đã có những nhắn gửi, giao trách nhiệm cho chúng tôi. Tôi bất ngờ, xúc động và có lo lắng vì trách nhiệm sắp tới còn nặng nề lắm, trước tình hình diễn biến trong nước và quốc tế”.
Theo lẽ thường người ta thường chúc mừng người ta trước mỗi sự thành công, thành đạt, nên tôi cũng xin chúc mừng sự “thắng cử” của TBT Nguyễn Phú Trọng. Nhưng mọi bữa tiệc đều tàn, không khí lễ hội cũng qua đi, chỉ còn lại gánh nặng đất nước đè trên vai ông. Tất nhiên chỉ “nặng” đối với người có tâm với dân với nước còn với những người coi chiếc ghế để kinh doanh quyền lực thì không. Thực tế chứng tỏ TBT Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn không có điều tiếng về sân sau, sân trước; không móc ngoặc với các nhóm lợi ích này, nhóm lợi ích kia; vợ con, họ hàng ông không lợi dụng quyền lực của ông; nên tôi tin rằng ông tái cử không phải vì tham quyền, cố vị, không vì lợi lộc, mà vì dân, vì nước. Chính vì vậy mới nói trên vai ông giờ đây là gánh nặng đất nước.
Vừa rồi dự luận rất đồng tình, kể cả có sự lợi dụng, bài phát biểu của Bộ trưởng Bùi Quang Vinh. Ông nói:
“Đảng là người lãnh đạo cao nhất của đất nước cần chủ động, nghiêm khắc đánh giá lại chính mình, và thực hiện nghiêm chỉnh Nghị quyết của Đại hội toàn quốc. Kiên quyết đổi mới cơ cấu tổ chức, chức năng hoạt động của bộ máy Đảng, Nhà nước, các đoàn thể chính trị để hoạt động hiệu quả hơn, thực chất hơn”;
“… bao năm qua, cơ cấu tổ chức, phương thức hoạt động của Đảng, Nhà nước, đoàn thể các cấp gần như không thay đổi. Nền chính trị phù hợp với nền kinh tế tập trung, kế hoạch hóa trước đây, đặc biệt là trong hoàn cảnh chiến tranh, nay không còn phù hợp với nền kinh tế thị trường. Thậm chí còn là rào cản, trở ngại cho phát triển. Vì vậy, trong giai đoạn tới, việc đổi mới hệ thống chính trị đồng bộ với đổi mới về kinh tế là yêu cầu hết sức cấp bách”.
Tôi thấy ý của ông Vinh vừa rất đúng những cũng có phần chưa đúng.
Đúng ở chỗ phương thức hoạt động của Đảng về danh nghĩa đúng là Đảng trùm lấp, ở đâu cũng có “Đảng”, có bí thư, có đảng viên. Nước ta cũng có cơ chế tam quyền phân lập, cũng có Quốc hội lập pháp, Chính phủ hành pháp, Tòa án tối cao xử án. Bao trùm lên cơ chế đó còn có Đảng lãnh đạo. Lẽ ra sự phạm pháp phải bị kiểm soát tốt hơn cơ chế chỉ có “tam quyền phân lập”. Nhưng thực tế đã diễn ra ngược lại.
Có tình trạng như vậy bởi đúng là Đảng lãnh đạo toàn diện, nói theo “lề trái” là “toàn trị” nhưng thực tế lại không “trị” được ai. Bởi Đảng có quyền lãnh đạo nhưng không có quyền chỉ đạo. Đảng chỉ ra đường lối, chủ trương bằng nghị quyết, rồi mọi chuyện diễn ra ngoài tầm kiểm soát của Đảng. Chính vậy mới có chuyện Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khi tiếp xúc cử tri 2 Quận Hoàn Kiếm và Ba Đình từng nói: “Cha ông ta nói rất hay: “Miếng ăn là miếng tồi tàn / Mất ăn một miếng lộn gan lên đầu”… Đụng đến lợi ích là phản ứng, nhất là một khi lợi ích nhóm móc ngoặc với nhau thành đường dây vô cùng phức tạp”. Chủ tịch Trương Tấn Sang cũng nói ý là giải quyết các vấn nạn bây giờ rất khó vì “đụng đâu vướng đó”. Vậy phải chăng thực chất quyền lực của Đảng chỉ là quyền lực rỗng. Đảng lãnh đạo toàn diện, nhưng là lãnh đạo tập thể, cá nhân chỉ là người được phân công phụ trách; ai cũng là người của Đảng, đồng thời là người của Quốc hội, đồng thời làm quan chức; khi sự cố xảy ra thì chịu trách nhiệm chung, không ai bị làm sao cả, ngoài những người dính líu trực tiếp đến những chứng cớ phạm pháp.
Vì tất cả các lẽ đó, đúng là cần phải có một sự đổi mới về sự lãnh đạo của Đảng, làm cho sự lãnh đạo của Đảng đúng là toàn diện. Có vậy mới giám sát được mọi hoạt động của chính quyền, của các cơ quan, các đơn vị. Đảng không làm cụ thể nhưng Đảng có quyền giám sát, mà quyền giám sát là quyền đặt cao hơn. Và càng những lĩnh vực liên quan đến kinh tế, đến tiền, thì càng cần phải giám sát chặt chẽ hơn. Sự lãnh đạo cần phải được cụ thể hóa. Sự chịu trách nhiệm của cá nhân ở mọi cấp cũng phải được luật hóa.
Còn ý Bộ trưởng Vinh “bao năm qua phương thức hoạt động của Đảng gần như không thay đổi” cũng có phần sai ở chỗ Đảng cũng có nhiều thay đổi về sự lãnh đạo kinh tế, ở chỗ đã tăng cường sự tự chủ cho các doanh nghiệp. Như qui định chủ sở hữu (Thủ tướng) phải có nghĩa vụ: “…đảm bảo quyền tự chủ kinh doanh, tự chịu trách nhiệm của công ty nhà nước trong quá trình hoạt động. Cơ quan thực hiện quyền của chủ sở hữu nhà nước không can thiệp trái pháp luật vào các công việc của Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc, Giám đốc của công ty nhà nước”.
Điều này dẫn đến chuyện trong vụ Vinashin, Bộ Chính trị kết luận, Chính phủ có khuyết điểm chưa kiểm tra chặt chẽ tình hình hoạt động sản xuất kinh doanh, từ năm 2006 – 2009 tuy đã qua 11 lần kiểm toán, kiểm tra, thanh tra nhưng vẫn không phát hiện được khuyết điểm nghiêm trọng của Tập đoàn. Bộ trưởng Vũ Văn Ninh cũng có ý kiến: “…Trước hết phải nghiên cứu để thay đổi việc quy định rõ trách nhiệm của các cơ quan Bộ ngành quản lý … qui định lại rõ trách nhiệm và xác định có những việc phải báo cáo lên trên để phê duyệt chứ không phải giao toàn quyền cho doanh nghiệp như hiện nay để làm sao hạn chế được việc mà nhiều đại biểu nói là doanh nghiệp được quyền to quá và tự quyết rất nhiều vấn đề và phát sinh ra tiêu cực. Thứ hai, cũng phải tăng cường công tác kiểm tra… chúng tôi nghiên cứu hiện nay cũng có nước người ta áp dụng là kiểm soát viên không phải là người của doanh nghiệp, mà kiểm soát viên là người của Nhà nước cử vào doanh nghiệp”.
Còn Bộ trưởng Vinh nói câu này thì không phải đúng mà là quá đúng, cần phải đổi mới nền kinh tế bằng “tăng năng suất, nâng cao cho được năng lực cạnh tranh”. Có điều nói thì quá dễ, ai cũng nói được, thực hiện mới khó, vì nó phụ thuộc vào trình độ của cả đất nước chúng ta. Tương lai chỉ có cách là trông chờ vào nhân tài, mà nhân tài thì phải đợi ngành giáo dục đào tạo ra, nhưng ngành giáo dục thì còn lâu mới đáp ứng được chuyện đó. Lãnh đạo một nước giỏi giang như Mỹ rất dễ, lãnh đạo một nước như VN mới khó, nói trên vai TBT Nguyễn Phú Trọng là gánh nặng đất nước là vì thế!
Vì vậy tôi cũng không ảo tưởng chuyện TBT Nguyễn Phú Trọng tái đắc cử sẽ làm đất nước tiến lên vù vù. Nhưng sau một nhiệm kỳ chắc chắn ông có kinh nghiệm lãnh đạo hơn, ông biết rõ hơn việc gì cần làm và làm như thế nào để đạt hiệu quả hơn. Một nhiệm kỳ với việc hệ trọng là lãnh đạo đất nước dường như là quá ngắn, vì vậy có nhiều cơ sở để tin tưởng vào sự lãnh đạo của TBT Nguyễn Phú Trọng trong nhiệm kỳ kế tiếp này.