Theo TTO, nhà thơ Thanh Tùng, tác giả Thời hoa đỏ, vừa qua đời tối 12-9. Nhà thơ, nhà báo Lê Thiếu Nhơn vừa thông báo nhà thơ Thanh Tùng qua đời lúc 21h50 tại tư gia, hưởng thọ 83 tuổi.
Lễ viếng nhà thơ Thanh Tùng dự kiến sẽ được tổ chức vào chiều 13-9 tại nhà tang lễ TP.HCM. Dự kiến ông sẽ được an táng tại nghĩa trang Chánh Phú Hòa, Bến Cát, Bình Dương.
Nhà thơ Thanh Tùng sinh năm 1935, tên thật là Doãn Tùng, tại Nam Định.
Ông trưởng thành tại thành phố Hải Phòng.
Ông là tác giả của bài thơ nổi tiếng Thời hoa đỏ đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc thành bài hát nổi tiếng cùng tên.
Nhà thơ Thanh Tùng từng làm nghề khuân vác tại Hải Phòng, sau đó làm công nhân đóng tàu.
Ngoài bài thơ Thời hoa đỏ nổi tiếng, Thanh Tùng còn có ba bài thơ được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc, được nhiều người yêu thích là Người về, Hà Nội ngày trở về, Mùa thu giấu em.
Các tập thơ đã in của ông như: Gió và chân trời, Khúc hát quê xa, Cái ngày xưa ấy, Thuyền đời, Trường ca Phương Nam…
Năm 1973, khi nghe tin người vợ cũ qua đời, nhà thơ Thanh Tùng tức tốc xuống Quảng Ninh để tiễn đưa nhau và bài thơ Thời hoa đỏ ra đời.
Năm 1997, ông được cử làm đại diện Việt Nam sang Hi Lạp đọc thơ cùng đại biểu nhiều nước trên thế giới.
Đầu năm 2016, khi đã ngoài 80 tuổi, trả lời phỏng vấn PGS.TS Nguyễn Hoài Nam trên Tuổi Trẻ, nhà thơ Thanh Tùng có chia sẻ những chiêm nghiệm về tình yêu của ông:
“Có nhiều loại tình yêu, ở đây tôi muốn nói đến tình yêu thơ, tình yêu trai gái và yêu chính bản thân mình.
Tình yêu thơ là tình yêu bất hủ, có như thế tôi mới là nhà thơ, khi sáng tác những vần thơ hay, ngâm nga nó tôi cảm thấy tâm hồn mình thơ thới, bao nhiêu mệt nhọc dường như tan biến chỉ còn ta với nàng thơ bất hủ.
Thơ là đáp ứng của con người với sự phát triển của vạn vật, của trời đất. Người ta cảm nhận thế nào, đáp lại ra sao? Đó là những cảm xúc và cao hơn nữa là thơ ca, là nghệ thuật.
Theo một số nhà khoa học thì khi yêu càng mê đắm càng cuồng say, nhiều loại nội tiết tố tốt nội sinh được phóng thích vào máu và đi đến não.
Nó kích hoạt hệ thống miễn dịch, kích thích mạch máu giãn nở đưa máu nhiều về các cơ quan nhất là gan, thận và các cơ quan thải độc khác, làm cho cơ thể khỏe hơn, thư thái hơn…
Còn tình yêu trai gái là báu vật mà Thượng đế đã ban cho con người. Nhờ có tình yêu này mà con người hiểu nhau hơn, thông cảm với nhau hơn, gắn kết với nhau thành từng tế bào nhỏ của xã hội lớn là gia đình.
Nó còn giúp con người trở nên thăng hoa, giúp cân bằng âm dương, điều hòa kinh mạch của mỗi người.
Nếu bác sĩ làm việc vài lần mỗi tuần thì sẽ thấy yêu đời và sức khỏe sẽ cải thiện tốt hơn rất nhiều. Cứ thử nghe theo tôi đi, đó là vị thuốc bổ quý giá lắm đấy.
Còn việc yêu chính bản thân mình cũng là một nốt nhạc, một vần thơ quan trọng trong một bài thơ. Anh không yêu bản thân, không quý sức khỏe của mình thì còn quý cái gì nữa.
Phải quý mình, thương mình trước khi chờ đợi người khác hay xã hội quan tâm đến mình”.
Bài thơ Thời hoa đỏ của Thanh Tùng
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.