Saturday, November 23, 2024

Vụ kỳ thị vùng miền: Thấy thương cho các bạn sinh viên Hải Dương ở giữa hai làn đạn.

Vụ kỳ thị vùng miền: Thấy thương cho các bạn sinh viên Hải Dương ở giữa hai làn đạn.

Chuyện các bạn sinh viên Y Dược được huy động từ Hải Dương vào giúp TP.HCM chống dịch Covid vừa bị một số phần tử, hội nhóm bất lương xuyên tạc và mượn cớ để phân biệt vùng miền. Có Nhà báo hẳn hoi, cho rằng các sinh viên Y Dược Hải Dương vào Sài Gòn “Chảnh chọe”, và miệt thị các em. Rất nhanh, những giọng điểu tởm lợm ấy tràn lan trên các diễn đàn xã hội, tạo thành cuộc chiến không đáng có.

Những giọng điệu phân biệt vùng miền, kỳ thị vùng miền và tự đề cao cái tôi vùng miền… vào lúc này đều là tận cùng của sự khốn nạn.
Tôi nghĩ, người Sài Gòn rất đàng hoàng, tử tế, nhân văn. Tôi cũng nghĩ, những kẻ có những phát ngôn bẩn tưởi nói trên không đại diện cho người dân Sài Gòn. Đó là xú ngôn của đám ba que đucàng đang tìm cách phá hoại khối đoàn kết dân tộc và đang phá hoại công tác chống dịch của cả nước. Lãnh đạo thành phố, lãnh đạo các cơ quan báo chí cần phải vào cuộc để làm sáng tỏ vấn đề.

Để rộng đường dư luận, [email protected] xin chép lại bài viết từ Fb Hiếu Lam Giang để anh em đọc tham khảo.

[THẤY THƯƠNG CHO CÁC BẠN SINH VIÊN HẢI DƯƠNG Ở GIỮA HAI LÀN ĐẠN ]

Vụ kỳ thị vùng miền: Thấy thương cho các bạn sinh viên Hải Dương ở giữa hai làn đạn.

Hôm qua cả buổi chiều theo các em lên xe buýt, chuyển xuống xe thùng rồi vào điểm lấy mẫu, chị thấy các em đã làm việc như một người chiến sĩ vào trận. Gọi tập hợp lúc nào là tập hợp lúc đó. Phân công đến đâu các em đi đến đấy. Chỉ huy nói trang bị bảo hộ không đảm bảo an toàn, không được làm thì các em cũng phải đợi lệnh. Thế nhưng rồi nó lại thành ra các em chảnh chọe, đòi hỏi. Nếu có lỗi gì thì là lỗi ở người chỉ huy đã yêu cầu bảo hộ cho các em quá cao. Ở Bắc Giang, Bắc Ninh họ trang bị bảo hộ cấp 4. Vào Sài Gòn có thay đổi nên buổi đầu tiên chưa có thống nhất giữa chỉ huy và đơn vị tại Sài Gòn. Cuối cùng thì người buồn nhất chắc là các em.

Vụ kỳ thị vùng miền: Thấy thương cho các bạn sinh viên Hải Dương ở giữa hai làn đạn.

Đi theo một nhóm 4 bạn nữ, thấy các bạn lúng túng. Không biết theo lệnh chỉ huy đi về hay ở lại làm tiếp khi thấy người dân đã xếp hàng chờ sẵn rồi. Mà chỉ huy kêu không làm mà làm, chắc sẽ không có lần sau tham gia đội hình nữa. Nhưng đâu ai hiểu. Họ chỉ biết mấy đứa sinh viên Hải Dương đòi hỏi, chảnh chọe. Thấy 4 đứa lúng túng chị thương quá mà không biết nói sao. Thật ra lúc đó chị cũng đã nghĩ: Trời ơi làm gì mà chỉ huy đòi hỏi cao quá vậy? Ở Sài Gòn bảo hộ chỗ nào chả như chỗ này. Giờ đòi bảo hộ tốt hơn thì đào đâu ra. Nhưng chị biết các em đâu có quyền quyết định. Chỉ huy lệnh thì phải nghe.

Các em kể 40 ngày ở Bắc Giang là được sắp xếp ở trong một điểm trường tiểu học, có ngày lấy mẫu liên tục hơn 10 tiếng, có đứa ngất xỉu vì làm việc trong bộ đồ bảo hộ nóng nực giữa sân bê tông nắng nóng. Nhưng khi có thông tin tuyển quân vào Sài Gòn vẫn không ngại xung phong. Oanh bảo chị là em khỏe lắm, có điều lúc đó tự nhiên ở sân bê tông hắt hơi nóng quá mạnh nên mới ngất xỉu. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời em biết ngất xỉu là gì.

Vụ kỳ thị vùng miền: Thấy thương cho các bạn sinh viên Hải Dương ở giữa hai làn đạn.

Chị không biết lần này các em có được hứa hẹn tài trợ gì hay không nhưng 40 ngày ở Bắc Giang, 30 ngày ở Bắc Ninh, 10 ngày ở Hải Dương trước đó làm gì có tài trợ.

Người ta nói các em vào đây ở khách sạn 5 năm sao giữa trung tâm TP. Còn cái chị được nghe là đơn vị tổ chức đến phút cuối cùng không tìm được nơi nào cho đoàn nên đã phải nhờ cậy quận 1 để đưa đoàn vào ở. Ở khách sạn 5 sao nhưng giờ mang tiếng là ở khách sạn 5 sao. Chị thấy buồn và thương các em.

Người ta nói các em để dân chờ từ 1 giờ trưa “tính cho dân ngồi dang nắng cho chết virus hay gì”, rồi đến 7 giờ tối mới xuất hiện. Xuất hiện rồi thì lằng nhằng chuyện đồ bảo hộ. Nhưng họ không biết đến Sài Gòn lúc 9 giờ nhưng các em chưa có chỗ ở ngay mà phải chờ đến đầu trưa mới được đưa vào cái khách sạn 5 sao đó. Chuyện không thống nhất này là lỗi do ai? Đâu phải lỗi do các em.

Với hầu hết các em đây là lần đầu tiên đến Sài Gòn. Chắc cũng nghe kể Sài Gòn thế này thế kia, ấm áp, cởi mở. Đâu ngờ mới ngày đầu hứng đủ gạch đá thế này phải không?

***

Đây là nhóm của Oanh, Linh, Hằng (ảnh trên cùng) tối qua ở Gò Vấp này. Mấy đứa đã chuẩn bị tinh thần làm tới 11 giờ đêm.

Nhà báo Vũ Thuỷ/ Báo Tuổi trẻ chia sẻ tại hiện trường.

[email protected]

Nguồn: Tre làng

Theo: Hội Cờ đỏ

Related Articles

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Stay Connected

863FansLike
44FollowersFollow
0SubscribersSubscribe

BÀI MỚI

Xem nhiều

Phản biện - Luận bàn

ĐỐI TƯỢNG