Chỉ còn hơn 2 tháng trước khi diễn ra Bầu cử Đại biểu Quốc hội khóa XV và đại biểu HĐND các cấp nhiệm kỳ 2021- 2026, các thế lực thù địch ngày càng đẩy mạnh tuyên truyền xuyên tạc, chống phá Đảng, Nhà nước và chế độ. Trong đó, hoạt động hô hào tự ứng cử đại biểu Quốc hội được chúng thực hiện một cách rầm rộ.
Giáo sư “trở cờ” Nguyễn Đình Cống.
Có lẽ chúng ta không xa lạ gì GS Nguyễn Đình Cống, sự “nổi tiếng” ngày nay của ông không còn ở học hàm, học vị, mà là ở sự suy thoái về tư tưởng, trở thành phần tử bất mãn, tiếp tay cho các thế lực thù địch chống phá Việt Nam. Mới đây, trên trang facebook cá nhân của mình, vị Giáo sư này đã thông báo chuẩn bị nộp hồ sơ tự ứng cử đồng thời “vận động” nhân dân tự ứng cử vào Quốc hội kèm những bài viết, quan điểm về bầu cử lệch lạc. Trong bài viết gần đây có tiêu đề “Nếu được vào Quốc hội”, vị GS này đã lộng ngôn rằng: “Trong thành phần ĐBQH chủ yếu là một số người được cơ cấu, gồm hai thành phần, một là những người kém trí tuệ, thiếu bản lĩnh, hai là một số quan chức…”. Sau đó, Giáo sư Nguyễn Đình Cống nêu quan điểm: “Nếu vào được Quốc hội tôi không những không chịu trở thành nghị gật mà còn có thể đóng góp những ý kiến và việc làm thiết thực để nâng cao chất lượng và hiệu quả hoạt động của Quốc hội như tôi đã viết ở các bài trước, trong đó có ba việc chủ yếu nhằm vào ba chức năng là làm luật, giám sát và đại diện”.
Có thể thấy, Giáo sư Nguyễn Đình Cống là một ví dụ điển hình cho những con người từng có tiếng tăm, từng có địa vị, nhưng vì động cơ hèn kém mà từ bỏ con đường chính mình đã chọn, để ngả bút đi ngược con đường cách mạng của dân tộc. Ông là một trong những giảng viên của Trường Đại học Xây dựng Hà Nội được cử đi làm nghiên cứu sinh tại Đại học Xây dựng Kharkov, Liên Xô. Sau đó, Nguyễn Đình Cống tiếp tục được bồi dưỡng, đào tạo để trở thành PGS, GS, Chủ nhiệm bộ môn, Chủ nhiệm khoa ở Trường Đại học Xây dựng, Hà Nội. Thế mà, khi rời giảng đường, rời chức vụ, thôi làm Chủ nhiệm, ông Cống liền vong ân, bội nghĩa, “trở cờ, quay giáo”. Đó là sự vô minh của Nguyễn Đình Cống.
Trước tiên, cần khẳng định rõ rằng việc ứng cử đại biểu Quốc hội của Giáo sư Cống là hoàn toàn hợp pháp, hợp hiến, bởi Điều 27, Hiến pháp năm 2013 nêu rõ: “Công dân đủ mười tám tuổi trở lên có quyền bầu cử và đủ hai mươi mốt tuổi trở lên có quyền ứng cử vào Quốc hội, Hội đồng nhân dân. Việc thực hiện các quyền này do luật định”. Nhưng với trường hợp này, như bao trí thức “trở cở” khác, người ta dễ dàng thấy một ý đồ chống phá của ông Giáo sư, chứ chẳng thấy được ở ông ta một con người thực lòng mong muốn đại diện cho Nhân dân.
Bởi một người công khai chống Đảng, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin, đòi bỏ điều 4 Hiến pháp và phủ nhận thành quả cách mạng, xuyên tạc sự thật và trở thành kẻ vô ơn bội nghĩa nay lại tự xin ứng cử vào Đại biểu Quốc hội? Một người được Việt Tân – một tổ chức khủng bố cộm cán tung hô, cổ suý thì liệu ứng cử vào ĐBQH không để phá hoại thì để làm gì? Một kẻ vong ơn bội nghĩa thì đừng nói đến việc trở thành Đại biểu Quốc hội, những người đại biểu, đại diện cho ý chí, nguyện vọng và quyền làm chủ của Nhân dân!
Thái độ vong ơn, bội nghĩa đối với đất nước, dân tộc, với chế độ xã hội chủ nghĩa của Giáo sư hoàn toàn trái với đạo lý, truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Ông càng ứng cử thì người dân lại càng phản ứng; bộ mặt thật của các ông càng lộ rõ, người dân cả nước càng có dịp thấy rõ hơn về những gương mặt phản bội mà thôi.
Xin giáo sư hãy nhớ rằng, tiêu chuẩn đầu tiên, và quan trọng nhất đối với một đại biểu Quốc hội, đại biểu HĐND, đó là một tấm lòng trung thành với Tổ quốc, Nhân dân và Hiến pháp. Đại biểu quốc hội là người đại diện cho ý chí và nguyện vọng của Nhân dân. Nhưng trong thực tế ông ta đang chống phá Đảng, chính quyền của Nhân dân, đang gián tiếp phá cuộc sống bình yên của Nhân dân. Yêu cầu cơ bản nhất, ông đã không thể đáp ứng. Vậy thử hỏi ông đang đại diện cho ai? Ông Cống không xứng đáng là người đại diện cho Nhân dân.
Ở cái tuổi 84, khi công danh, sự nghiệp đã được xã hội công nhận, thì ông Cống lại quay lưng phản bội lại chính mảnh đất đã nuôi dưỡng và cho ông tất cả vinh quang cuộc đời. Đó là một tội lỗi còn trên cả sự tha hóa, suy thoái của cá nhân. Thái độ vong ơn, bội nghĩa đối với đất nước, dân tộc của Giáo sư Cống hoàn toàn trái với đạo lý, truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Đừng vì những ích kỷ cá nhân, hay sự xúi giục của những kẻ xấu mà làm những điều hại nước, hại dân…
Hải Anh
* Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả.
Nguồn: Tre làng
Theo: Hội Cờ đỏ