Đại Chí lái chiếc taxi đi lòng vòng để tìm khách. Đúng lúc này thì có một đôi nam nữ giơ tay ra hiệu dừng xe, Đại Chí đạp phanh xe dừng lại bên cạnh họ, người đàn ông ôm eo người phụ nữ lên xe và suốt cả chặng đường hai người âu yếm ôm ấp nhau làm Đại Chí ngượng đỏ mặt, một lần do quá bực Đại Chí hắng giọng nhắc nhở: “Đây không phải nhà đâu nhé!”.
Người đàn ông vẻ giận dữ trừng mắt nhìn Đại Chí nói: “Ăn nói vớ vẩn, chú ý mà lái xe!”.
“Chết vẫn còn muốn yêu…”. Cái điện thoại của người đàn ông bỗng vang lên tiếng nhạc chờ, anh ta nghiêng người vớ lấy cái điện thoại lên nghe nhưng như sợ người phụ nữ nghe thấy nên giọng anh ta nhỏ như tiếng muỗi bay và chỉ nói có hai câu anh ta tắt máy ngay, sau đó lại tiếp tục ôm ấp người phụ nữ.
Không lâu sau đã đến quảng trường Nhân Dân, người đàn ông từ phía sau ném cho Đại Chí 10 tệ và khi ra khỏi xe lại tiếp tục ôm eo người phụ nữ.
Đại Chí nhấn ga cho xe chạy.
Bỗng nhiên ở phía sau xe vang lên tiếng nhạc chờ “Chết vẫn còn muốn yêu…”. Đại Chí ngoái đầu nhìn thấy cái điện thoại nằm trên ghế, anh nghĩ: “Đúng là điện thoại của người đàn ông đi với người phụ nữ vừa rồi bỏ quên”. Nghĩ đến người đàn ông Đại Chí cảm thấy khó chịu định giữ cái điện thoại để dùng nhưng làm như thế người ta cho là mình không có đạo đức và người đàn ông kia mất điện thoại chắc chắn là đang lo cuống cuồng, tốt nhất là mình trả lại cho người ta.
Đại Chí tra trong danh bạ thấy có chữ “Bạn trăm năm” và bấm gọi cho số máy đó, nghe máy là một người phụ nữ: “Anh đấy à, trưa nay có về nhà ăn cơm không?”.
Đại Chí vội trả lời: “Tôi không phải là chồng cô, tôi là lái xe taxi chở chồng cô sáng nay, anh ấy bỏ quên điện thoại trên xe của tôi, vậy tôi trả lại điện thoại cho anh ấy hay là cho cô?”.
“Cảm ơn anh nhưng bây giờ nhà tôi không có nhà?”.
“Ờ, lạ thật, thế vừa rồi hai vợ chồng cô ngồi trên xe của tôi có phải không?”.
“Cái gì? Sáng hôm nay tôi không ra khỏi nhà”.
“Vậy cô bảo anh ấy đến tìm tôi mà lấy, cứ gọi vào số máy này nhé?”.
Buổi tối lại có một đôi nam nữ vẫy xe của Đại Chí.
“Chết vẫn còn muốn yêu…”. Tiếng nhạc chờ lại vang lên, đây là cuộc gọi của người đàn ông để quên điện thoại trên xe buổi sáng. Đại Chí tưởng rằng mình làm việc tốt nhất định người ta sẽ phải cảm ơn mình nên nhẹ nhàng nói: “Alô, chào anh, bao giờ đến lấy điện thoại đấy?”.
Không ngờ đầu dây bên kia truyền lại một giọng rất bực tức: “Lấy… Lấy cái con khỉ! Mày nói nhặt được điện thoại có phải tốt hơn không lại còn gọi cho vợ tao để thêm rắc rối, nếu tao biết mày ở đâu thì tao cho mày một trận”.
Đại Chí chưa kịp phản ứng gì thì bên kia đã tắt máy, Đại Chí bực bội định quẳng cái điện thoại qua cửa xe thì đột nhiên lại nghe thấy chuông điện thoại kêu. Đại Chí giật mình hóa ra là chuông điện thoại của đôi nam nữ ngồi sau xe.
Khi đến điểm dừng, Đại Chí quay lại nói với đôi nam nữ: “Khi xuống xe nhất thiết không được quên điện thoại!”.
“Đúng là đồ hâm! Hôm nay đi ra cửa chắc chưa uống thuốc an thần?”. Đôi nam nữ đóng cửa xe đánh “rầm” một tiếng, lẩm bẩm chửi đổng mấy câu rồi nghênh ngang bước đi.
Nguyễn Thiêm (dịch)
Trương Kiện (Trung Quốc)